Chương 9:
Đối với sự đắc ý của Diêm Vương, chàng không có gì gọi là thất thế. Minh Hạo nhướng mày: “Vậy nếu nàng ấy biết được chuyện của ngài và Mạnh Bà thì thế nào?”
“Ngươi…”
Trước đôi mắt đầy căm phẫn, chàng vẫn từ tốn lên tiếng: “Diêm Vương, ta và nàng ấy thành hôn chưa lâu nhưng có lẽ ta là người hiểu rõ nàng ấy hơn là ngài nhỉ?”
“Đừng có ở đây mà thách thức ta. Minh Hạo, đừng quên nơi này do ai cai trị. Ngươi cứ thử làm phật ý ta xem?”
“Đều là người trưởng thành, sao Diêm Vương không thể quan minh chính đại mà đấu với ta? Giở trò vặt vãnh đó còn có thể diện để xét xử phạm nhân sao?”
Diêm Vương trừng mắt, nghiến răng ken két: “Có phải ngươi chê cuộc sống quá nhàn không?”
“Hừ, ngài động đến ta không sợ làm mất lòng Hoa Tư Dĩnh sao?”
“Ngươi lấy nàng uy hiếp ta?”
Trái ngược với sự tức giận của Diêm Vương, chàng vẫn bình thản đến mức lạnh lùng: “Không phải là ta lấy nàng uy hiếp ngài. Nhưng một khi ta gặp chuyện, chắc chắn nàng sẽ nghi ngờ ngài đầu tiên.”
“Láo toét.”
Diêm Vương lửa giận hừng hực, bàn tay bóp nát cây bút trong tay, không nhịn được là muốn lao đến giết chàng. Nhưng Minh Hạo cũng không phải người dễ đấu.
Xuất thân từ quân đội, thân thể chàng dù không có phép nhưng sức mạnh vẫn không hề thua kém.
“Huỵch huỵch..”
“Bịch.”
“Dừng tay lại.”
Giọng nói của nữ nhân đột ngột vang lên thu hút sự chú ý của Diêm Vương làm hắn trở tay không kịp mà thua một ván.
Minh Hạo liếc nhìn người chạy vào đỡ Diêm Vương, không nhịn được mà lên tiếng châm chọc: “Ngài như vậy mà còn muốn đón nàng ấy trở về? Ta nghĩ hay là bỏ ý định đó đi.”
Người kia nghe chàng nói liền không vui ngẩn đầu, Diêm Vương chưa kịp mở miệng, nàng ta đã cất lời trước: “Ngươi là ai mà dám ăn nói hỗn láo với ngài ấy như vậy hả?”
“Còn nữa, đừng có mà lên mặt ở đây. Đợi Vương Hậu nhớ lại, ngươi cũng không phải là người nàng chọn đâu.”
“Có được nàng chọn hay không ta không biết. Nhưng đối với tình huống hiện tại, nàng ấy chắc chắn sẽ không chọn người như ngài ấy.”
Mạnh Bà bị lời nói của chàng làm tức đến đỏ bừng mặt: “Ý của ngươi là gì?”
“Ý gì trong từng câu từng chữ đều hiện rõ. Đối với đôi gian phu dâm phụ như các người, ta không muốn nhiều lời.”
Nói xong, chàng liền xoay người rời khỏi nơi lộn xộn đó. Đối với câu nói của chàng, Mạnh Bà tức điên muốn lao đến nhưng cánh tay đã bị người bên cạnh giữ lại.
Liếc nhìn gương mặt đen sì không nói gì của Diêm Vương, nàng ta có chút không hài lòng: “Ngài thật sự để hắn rời đi như vậy sao? Hắn nói chúng ta như vậy kìa.”
“Mặc kệ hắn.”
“Ngài… như vậy cũng có thể dễ dàng bỏ qua hay sao?”
Sắc mặt Mạnh Bà trở nên trắng bệch, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, miệng không ngừng nói: “Hắn ta đang thách thức ngài đó. Còn có Vương Hậu…”
“Nói xong chưa?”
Ánh mắt sắc lẹm cùng lời nói lạnh lùng cắt ngang lời Mạnh Bà. Nhìn gương mặt lạnh nhạt trước mắt, nàng ta mím chặt môi, cúi đầu không lên tiếng.
[…]
Đường phố vẫn như thường ngày, ngoài nam nhân ra thì chẳng có gì mới mẻ. Từng hàng quán, tửa lâu, sạp rau, sạp thịt chỉ toàn là nam nhân buôn bán.
Ánh mắt Minh Hạo vô tình rơi vào con đường hẻm nhỏ dẫn ra không thôn. Rất nhiều người sau khi rời khỏi phiên chợ đều đi về hướng đi. Tính tò mò trong người chàng nhanh chóng trỗi dậy, bước chân đi theo đám người kia.
Quả thật có điều kì lạ.
Nam nhân vừa sinh con vừa hôm trước vậy mà bụng lại một lần nữa to lên. Hắn ta cầm gào nước vừa múc dưới giếng lên liên tục uống lấy uống để.
Các nam nhân khác cũng hành động y hệt hắn. Người bụng to khoảng chừng 4 tháng, 6 tháng cũng có. Có người bụng đã lớn vượt mặt, chân mở rộng, bước đi chậm chạp từng bước, từng bước lê đi, nhưng vẫn cố gắng đến cái giếng đó.
Chân mày Minh Hạo hơi nhíu lại. Rốt cuộc trong cái giếng nước kia có gì mà bọn họ lại trở nên như vậy?
“Các ngươi uống cái đó làm gì thế?”
Nghe chàng hỏi, tên bụng to kia chợt quay đầu. Ánh mắt hắn di chuyển từ trên xuống dưới thân thể chàng, một lúc sau mới lên tiếng: “Ngươi là người mới đến? Đây là giếng thần, nam nhân sau khi uống nước ở đây có thể thay phụ nữ sinh con.”
“Thay phụ nữ sinh con?”
Trước đôi mắt khó hiểu của chàng, người kia khẽ gật đầu: “Đúng vậy, ở nơi này, nếu người nào sinh được nhiều con nhất sẽ được Diêm Vương ban thưởng.”
Minh Hạo nhướng mày: “Có chuyện này sao?”
Ánh mắt hắn ngừng lại một chút, sau đó đỏ mặt ho khẽ: “Nhưng nam nhân phải là người sinh. Theo ta thấy, vật bên dưới của ngươi cũng to đấy. Chắc sẽ dễ dàng sinh con, mau uống nước rồi về nhà cùng thê tử sinh đi.”
Minh Hạo: “…”
Lời này là khen hay là đang nói móc chàng chưa sinh con như bọn họ đây?
“Không cần.”
Thấy chàng kiên quyết phản đối, người kia chậc lưỡi: “Ngươi đó, suy nghĩ cho kỹ đi. Đừng nói ta không nhắc nhở ngươi.”
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***