Minh Hôn Định Mệnh

Chương 12:



Chương 12:

Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của phu nhân nhà mình, Minh Hạo không khỏi nheo mắt. Tin tức này ở đâu truyền đến vậy? Tại sao có thể đến tai của tiểu cô nương ngốc nghếch này.

“Làm sao?”

Thấy nét không hài lòng của người nào đó, nàng nhướng mày tự đắc: “Phu quân, chàng không thế cấm ta đâu nha.”

“Ta không cấm nàng, nhưng ta đưa nàng đi không được sao?”

“Không muốn, ta có chân, ta muốn tự đi.”

Sắc mặt Minh Hạo bỗng chốc đen lại. Ta nói đến như vậy rồi nàng còn không chịu hiểu ý của ta hay sao? Hoa Tư Dĩnh, nàng giả ngốc hay ngốc thật thế hả?

Cuối cùng, nàng cũng thuận lợi ra khỏi phủ. Nhìn khung cảnh nhộn nhịp, pha lẫn âm thanh cười cười nói nói của mọi người, Hoa Tư Dĩnh thích thú bám hết gian hàng này đến gian hàng khác.

Đồ ăn trên tay của người hầu theo sau mỗi lúc một nhiều, nhưng nàng vẫn chưa hề có ý định dừng lại. Miệng vừa cắn một miếng kẹo hồ lô, ánh mắt đã chạm phải thịt xiên nướng cách đó không xa.

“Đi đi, chúng ta đi đến đó.”

“Phu nhân, chúng ta mua rất nhiều rồi đó.”

Nghe câu nói của người phía sau, bước chân nàng hơi khựng lại. Quay đầu nhìn đống đồ trên tay ba bốn người phía sau, nàng cố gắng nuốt thứ trong miệng xuống rồi nở nụ cười thẹn thùng: “Ha ha, một món nữa thôi. Chỉ một cái này thôi.”

Nói rồi, dưới bao ánh mắt người kia lao vào gian hàng xiên nướng đang đông nghẹt khách.

Trước sự ham vui của nàng, Hoa Tư Dĩnh đâu biết rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn với phía mình với sự thù địch không hay.

Cùng lúc đó tại phủ đệ, Hắc Bạch Vô Thường theo lệnh Diêm Vương đến triệu hồi Minh Hạo đến Vương Phủ.

Làm gì có chuyện tình cờ như vậy? Chắc chắn bọn họ đã sắp xếp trước ý đồ nào đó.

Chàng mím môi, thoạt nhìn vẻ mặt hai người kia. Nếu chàng không đi thì chắc chắn là điều không thể nhưng Tư Dĩnh còn chưa trở về. Làm sao có thể yên tâm mà đi chứ?

“Quản gia.”

“Vâng, lão gia có gì căn dặn.”

Trước đôi mắt xét nét của hai tên đen trắng kia, Minh Hạo thì thầm vào tai Ngô quản gia: “Mau gọi phu nhân trở về.”

Ngô quản gia không hỏi nhiều nhưng cũng hiểu được phần nào chuyện gì đang xảy ra, liền tức tốc rời đi.

Thấy chàng vẫn thảnh thơi chưa chịu đi, Hắc Vô Thường không kiên nhẫn muốn động tay động chân: “Mau lên đi, lệnh của Diêm Vương mà nhà ngươi dám không nghe sao?”

“Đợi một chút, phu nhân ta còn chưa về.”

“Phu nhân ngươi chưa về thì liên quan gì đến việc ngươi đi gặp Diêm Vương chứ? Đừng nhiều lời, mau đi nhanh.”

Minh Hạo híp đôi mắt lạnh lùng: “Ngươi không có phu nhân thì biết cái gì?”

Trước cuộc trò chuyện gay go không lối thoát, Bạch Vô Thường liền lên tiếng hòa giải: “Minh lão gia, đây là lệnh của Diêm Vương. Chúng tôi chỉ theo lệnh mà làm, thực sự có việc gấp nên mong ngài có thể đến ngay.”

Sau đó, lại quay sang Hắc Vô Thường nói: “Ngươi lỗ mãng như vậy làm gì? Dù sau Minh lão gia cũng là người được Diêm Vương mời.”

Lời của Bạch Vô Thường vừa dứt, bên ngoài cổng đã xuất hiện hình bóng nghịch ngợm của người nào đó. Hai tay Hoa Tư Dĩnh không khác gì đám người hầu phía sau lưng mình, cũng đầy thức ăn.

“Phu quân, ta mua rất nhiều đồ ăn ngon đó.”

Nàng bước vào sảnh chính thì ánh mắt liền chạm phải hai người nào đó có chút quen thuộc, sắc mặt liền lập tức thay đổi: “Hai ngươi đến đây làm gì?”

“Ta đến Vương Phủ một chuyến. Nàng ở yên trong phủ nhé?”

Đáp lại nàng, là giọng nói lạnh lùng của Minh Hạo. Chàng xoa xoa đầu người trước mắt, sau đó bước chân đi ra ngoài. Nhìn bóng lưng rời đi của chàng, Hoa Tư Dĩnh liền cầm cây kẹo hồ lô chạy theo.

“Phu quân, hay là ăn một chút gì đó đi.”

Minh Hạo: “…”

[…]

Thời gian bắt đầu trôi qua trôi qua, bầu trời dần dần tối lại. Khi màn đêm buông xuống, Hoa Tư Dĩnh vẫn ngồi trong sảnh chính, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào đêm tối tĩnh mịch.

“Phu nhân, hay là người nghỉ ngơi một chút đi. Người ngồi đây từ sáng đến giờ rồi, cơm cũng chưa ăn miếng nào.”

“Không cần đâu, ta đợi khi nào phu quân quay về thì ăn cũng không muộn.”

Nhìn vẻ mặt kiên quyết của nàng, người hầu muốn khuyên nữa cũng không được đành thở dài, lắc đầu.

Cây cối bên ngoài vẫn đứng yên đến lạ, bỗng dưng gió lạnh không biết từ đâu thổi tung cả cánh cửa sổ vốn đã đóng chặt.

“Rầm rầm.”

Xuyên qua khung cửa sổ trống không, thổi tung mái tóc phủ trước mắt. Chân mày nàng hơi nhíu lại, ngay sau đó bên tai vang lên âm thanh có người rút kiếm.

Đôi mắt mệt mỏi của Hoa Tư Dĩnh mở to nhìn đám người không biết từ đâu xuất hiện. Người nào người nấy đều bịt mắt kính mít, tay còn cầm thanh đao sắc nhọn.

“Các ngươi là ai?”

“Hừ, mau đi theo bọn ta.”

Đám người kia thấy một mình nàng mà lấn tới, Hoa Tư Dĩnh nhíu chặt chân mày, miệng hô hoán: “Người đâu, người đâu, có thích khách.”

Thấy cô hoảng hốt, đám người kia càng cười lớn: “Ha ha ha, kêu đi. Không ai nghe thấy đâu.”

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***