Chương 13:
Nhìn nét mặt hoảng sợ nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh của Hoa Tư Dĩnh, đám người kia liền ôm bụng cười lớn: “Phu quân của ngươi còn chưa về đâu. Khôn hồn thì mau đi theo bọn ta, nếu không cần chống chọi thì ngươi càng thiệt thôi.”
“Ngươi… các ngươi muốn làm gì?”
Tên đi đầu nghe nàng hỏi như vậy, liếm môi cười một cách biến thái: “Còn làm gì nữa tiểu cô nương. Hình như ngươi chưa có đứa con nào nhỉ? Chi bằng để bọn ta hỗ trợ ngươi, có được không nào?”
Nghe lời người kia, sắc mặt Hoa Tư Dĩnh liền trở nên trắng bệch. Trong đầu liền nảy ra những hình ảnh vài hôm trước: “Không… không… Ta không muốn..”
“Tránh ra… tránh xa ta ra..”
“Tiểu phu nhân, mau đi theo bọn ta nào. Đợi các đại gia làm nàng sung sướng có chịu không?”
“Đi ra… đừng đụng vào ta.”
Hoa Tư Dĩnh vùng vẫy muốn thoát khỏi những bàn tay biến thái của đám người nào đó. Tay nàng vô thức cào cấu bọn họ.
“Mẹ nó, dám cào bọn ta?”
“Chát..”
“Tiện nhân, mau đi theo bọn ta.”
Nói rồi, một tên trong đó đánh vào vai làm cho Hoa Tư Dĩnh ngất đi, sau đó nhanh chóng vác nàng lên vai rồi nhanh chóng rời đi.
Người đứng ngoài cổng nhìn rõ khung cảnh đang diễn ra trước mắt, khóe môi cong lên vô cùng đắc ý.
[…]
Khoảng vài giờ sau, những người trong phủ mới dần tỉnh lại sau khi hít luồng thuốc mê. Ngô quản gia giật mình, vội vã chạy vào sảnh chính thì người vốn ngồi ở đó đã biến mất không tung tích.
“Người đâu, mau đi tìm phu nhân.”
“Cái gì, phu nhân biến mất rồi sao?”
“Mau lên, mau lên, chia nhau ra tìm.”
“Nam nhân thì chạy ra bên ngoài đi.”
Cả phủ dần sáng đèn, mọi người tất bật tìm kiếm nhưng làm sao có thể tìm ra được, bởi vì có người muốn giấu thì có tìm cũng không tìm ra.
[…]
Ngồi trên ghế hơn năm canh giờ nhưng Diêm Vương vẫn không có ý định nào mở miệng. Hắn ta híp mắt nhìn chàng, môi nở nụ cười nhàn nhạt.
Minh Hạo thừa biết ý đồ của ông ta là gì, hừ một cái khinh thường: “Ngài nghĩ mình bắt được thân thể nàng ấy thì cũng có được trái tim nàng ấy hay sao?”
“Hừ, ngươi không cần giảng đạo lý với ta. Vương Hậu chính là Vương Hậu, đây là vị trí của nàng.”
“Ngài có bao giờ hỏi thử thứ nàng ấy muốn là gì không? Nếu nàng ấy không vui vẻ thì ngài có muốn hay không?”
Minh Hạo không nhịn được mà đứng dậy đi đến trước mặt của người kia: “Nếu nàng ấy thật sự muốn quay lại bên cạnh ngài, ta chắc chắn không níu kéo. Nhưng nếu nàng ấy không muốn, ta nhất định bảo vệ nàng ấy đến cùng.”
Nghe câu nói đầy khí phách của chàng, Diêm Vương liền bật cười chế giễu: “Ngươi nghĩ mình là ai hả? Một tướng quân tôm tép như ngươi cũng muốn đấu với ta. Minh Hạo, ngươi không biết tự lượng sức.”
[…]
Hoa Tư Dĩnh bị đám người kia đưa đi rất xa, xe ngựa cứ chạy lốc xốc, khiến đầu của nàng không ít lần va đập vào vách gỗ.
“A aa.”
Dưới sự rung lắc của xe ngựa, không lâu sau thì nàng cũng tỉnh lại. Nhìn tên phu xe tích cực đánh ngựa, lại qua sang vén bức rèm cửa sổ, bên ngoài những tên khác cũng tức tốc phi ngựa.
Hoa Tự Dĩnh sợ hãi cất giọng: “Các ngươi muốn đưa ta đi đâu?”
Tên phu xe không kiên nhẫn buông lời nhợt nhã: “Ai bảo ngươi chọc giận Mạnh Bà làm gì? Đến cả Diêm Vương cũng dám quyến rũ thì còn chuyện gì dâm phụ như ngươi không dám làm ra không hả?”
“Cái… cái gì chọc giận Mạnh Bà?”
Hoa Tư Dĩnh bị lời này chọc tức, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói ai là dâm phụ hả? Ta nói cho ngươi biết, Hoa Tư Dĩnh ta không thèm.”
Giọng nói của nàng không lớn nhưng đủ để những người ở đó nghe rõ.
“Hiisiiiii.”
Xe ngựa đột ngột dừng lại, làm nàng theo quán tính mà ngã nhào ra sau. Đầu bị đập mạnh đến mức choáng voáng, nàng dùng tay xoa xoa chỗ đau, rồi nhíu mày không vui: “Tại sao lại thắng gấp như vậy?”
“Ngươi nói… ngươi là Hoa Tư Dĩnh?”
Trước nhiều ánh mắt dán chằm chằm vào người mình, nàng cắn môi siết chặt y phục: “Đúng vậy, các ngươi muốn gì?”
“Thật sự là Vương Hậu sao?”
“Sao có thể chứ? Nếu thực sự là Vương Hậu, Diêm Vương đã sớm đưa nàng ta trở về rồi. Làm sao để người lưu lạc bên ngoài chứ?”
“Nhưng cái tên này và gương mặt kia…”
“Người giống người thôi.”
Ngừng lại một chút, người đàn ông kia lại nói: “Chẳng phải Mạnh Bà cũng rất giống Vương Hậu sao?”
“Cũng phải, nhưng mà việc này có cần báo lại cho Diêm Vương hay không?”
“Ngươi bị điên à? Mạnh Bà đã ra lệnh, Diêm Vương tất nhiên sẽ chiều theo thôi.”
“Nhưng nếu người này thật sự là Vương Hậu, thì tội của chúng ta chỉ e là tầng 18 cũng còn nhẹ đó.”
Nghe lời này, đám người kia liền khựng lại. Sau đó, tên cầm đầu vội xua tan đi bầu không khí tiêu cực hiện tại: “Có Mạnh Bà ở đó, chúng ta sợ cái gì chứ?”
Hoa Tư Dĩnh híp mắt, thì ra mối quan hệ giữ Mạnh Bà và Diêm Vương đúng như những gì nàng đã suy nghĩ. Hừ, nếu ta là Vương Hậu thật thì ta cũng chẳng cần một nam nhân như vậy.
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***