Chương 14:
“Các ngươi muốn làm cái gì?”
Hai mắt Hoa Tư Dĩnh mở to nhìn đám nam nhân đang vồ về phía mình, nàng vô thức ôm chân lại. Đám người kia nhíu mày không kiên nhẫn: “Còn không mau xuống xe? Hay ngươi muốn ở nơi này làm mồi cho sói?”
“Ta thà làm mồi cho sói cũng không thèm theo các ngươi.”
“Thật là không biết điều, nhưng mục đích của ngươi không đạt được đâu ha ha ha ha ha.”
Đám người kia ỷ mạnh hiếp yếu không ngừng thay phiên nhau lao về phía nàng đang ngồi co rúm trong góc xe ngựa.
“Không… tránh ra… Đừng chạm vào ta…”
“A A A”
Giữa đồng không mông quạnh, xung quanh đều yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng cỏ bị gió làm lung lay rì rào. Thì tiếng thét đột ngột của Hoa Tư Dĩnh vang động cả một khu vực.
Trên vùng trời bỗng dưng có một đường ánh sáng chiếu thẳng xuống chiếc xe ngựa.
[…]
“Hịt hịt.”
“Mùi gì mà hôi thối quá vậy?”
Hoa Tư Dĩnh xoa xoa cái đầu đau nhức chầm chậm mở mắt tỉnh lại. Lúc này, nàng đã nhìn rõ nơi mình đang ở, chân mày thanh tú hơi nhíu chặt lại: “Đây là nhà tù sao? Sao ta lại ở nơi này chứ?”
Liếc nhìn vẻ mặt ngây ngốc của nàng, tên cai ngục không nhịn được khinh thường: “Ngươi giả vờ cái gì chứ? Giết người, lại còn đả thương Mạnh Bà. Ai không biết còn tưởng ngươi vô tội thật đó.”
“Ta làm sao đấu lại bọn họ chứ?”
Tên kia nhìn nàng bằng một ánh mắt khinh thường: “Hôm đó ta chính là người có mặt ở đó. Làm sao có thể không biết.”
Người kia vừa dứt lời, đầu nàng bắt đầu đau nhói. Sao ta lại không nhớ gì hết vậy? Đau quá, đầu ta đau quá.
Cùng lúc này, tại cổng nhà lao. Minh Hạo một mình đấu với một đám cai ngục hung ác. Chàng bị bọn họ bao vây lại như kiến bâu vào cục đường.
Tuy ở thế giới khác, nhưng đám người kia vốn không phải đối thủ của chàng. Minh Hạo đánh vài ba lượt thì nhanh chóng thoát khỏi vòng vây khó khăn đó, thân lao như tên bắn vào bên trong ngục.
“Tư Dĩnh.”
“Phu quân?”
Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc bước tới gần, mắt nàng liền trở nên mừng rỡ. Sau đó, ý thức mình vẫn còn trong khung sắt, chân mày liền chau lại không vui.
“Thả nàng ấy ra.”
Tên cai ngực nhìn người bước vào, môi không nhịn nổi mà nở nụ cười châm chọc: “Ngươi không biết tự lượng sức mà chuôi đầu vào lọ?”
“Hừ, bắt giữ nàng ấy? Ngươi nghĩ mình là ai hả? Chuyện này truyền đến tai Diêm Vương, ngươi nghĩ mạng chó của ngươi có thể bảo toàn hay sao?”
“Ha ha ha ha, ngươi có thể ra khỏi đây hay sao mà muốn báo cho Diêm Vương? Vả lại, có Mạnh Bà phía sau, bọn ta không sợ.”
Minh Hạo hừ lạnh, híp đôi mắt lạnh lùng: “Vậy đợi xem, chút nữa ai cầu xin ai còn chưa biết.”
Một tên thống lĩnh cai ngục như hắn so với chàng chỉ như kiến, Minh Hạo không nhiều lời tung liền tuyệt chiêu mạnh nhất kết liễu người trước mắt.
Tốc độ di chuyển của chàng không phải khoe khoang như trong quân đội trước kia khó lòng có người nào sánh kịp. Lại nói, chỉ mới ngoài hai mươi có thể nắm binh phù chinh chiến sa trường.
“Xẹt.”
“Bịch.”
Thân thể người kia trong phút chốc ngã xuống đất.
Thấy khung cảnh đáng sợ trước mắt, Hoa Tư Dĩnh run chân mà ngã xuống đất. Hai mắt nàng mở to nhìn chằm chằm vào người chết không nhắm mắt trước mặt.
“Hắn… hắn chết rồi?”
Minh Hạo mím môi, toàn bộ ánh mắt đều dáng vào gương mặt xinh đẹp bị bỏ đói mấy ngày nay mà hóp lại, trên mặt còn lem luốc đến thảm hại.
“Phu nhân, ta đưa nàng về nhà.”
Dây xích vừa rơi xuống, người kia đã lao đến ôm chồm lấy chàng, thân thể còn run cầm cập. Hoa Tư Dĩnh mếu máo nói: “Phu quân, bọn họ ăn hiếp ta. Còn giở trò với ta, ta sợ lắm.”
“Không sao, có ta ở đây rồi. Không ai bắt nạt nàng nữa, ta đưa nàng đi đòi lại công bằng.”
Nói rồi, Minh Hạo ôm nàng vào lòng. Mùi hương cơ thể quen thuộc bay quanh quẩn chóp mũi, Hoa Tư Dĩnh hít thở dài lần mới có thể đè nén những sợ hãi mấy ngày qua.
[…]
Diêm Vương Phủ.
“Vương Hậu…”
Diêm Vương nhìn người được dẫn vào cửa, dùng tay dụ dụ mắt cũng không dám tin. Chẳng phải hắn chỉ ra lệnh cho Mạnh Bà đưa nàng đi thôi sao? Sao trở nên như vậy?
Đôi mắt lạnh tanh của Hoa Tư Dĩnh cứ chọc chọc nhìn vào người hắn làm quai hàm Diêm Vương trở nên căng chặt.
“Ta…”
“Ngài cũng nên giải thích một chút đúng không? Nàng ấy thành ra như vậy cũng do ngài góp một phần vào đấy.”
Minh Hạo siết tay thành nấm đấm, kéo nàng che chắn ra sau lưng mình, môi nở nụ cười chế giễu: “Nếu hôm nay tôi không đến nhà lao, chỉ e nàng ấy sẽ sớm bị đám người kia hành hạ không ra người không ra ma. Hồn siêu phách tán.”
“Sao… sao có thể chứ?”
“Diêm Vương ngài còn không nhìn ra lỗi sai của mình sao? Còn không nhìn ra tâm địa độc ác của Mạnh Bà hay sao? Dù Minh Hạo ta không rõ trước kia tại sao Vương Hậu lịch kiếp nhưng ta cũng hiểu tại sao nàng nhất quyết bỏ đi rồi.”
“Hỗn láo.”
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***