Minh Hôn Định Mệnh

Chương 15: Công chúa



Chương 15:

Diêm Vương đập tay mạnh xuống bàn, hai mắt trừng người kia: “Ngươi đâu, đem tên kia lui xuống.”

“Phu quân, thả chàng ấy ra.”

Hoa Tư Dĩnh bất lực nhìn Minh Hạo bị đưa đi, lại quay đầu nhìn về phía người ngồi trên ghế: “Ngài muốn làm gì?”

“Vương Hậu, nàng biết ta không phải như vậy mà đúng không?”

“Vương Hậu, nàng biết ta yêu nàng mà đúng không? Làm sao ta có thể hại nàng chứ?”

“Ngươi nói ngươi yêu ta, vậy mà sau lưng ta làm ra chuyện không còn mặt mũi với người khác. Ngươi nói ngươi yêu ta, vậy mà tiếp tay cho người khác hãm hại ta. Nếu ngày hôm đó, năng lực của ta không phục hồi, chỉ e đã sớm làm nô lệ để nam nhân các người thỏa mãn.”

Giọng nói lạnh nhạt dần lớn, đến câu cuối cùng Hoa Tư Dĩnh trực tiếp hét lên.

Bàn tay nàng hơi co lại, sau đó mở bật ra. Móng tay đã sớm thành móng vuốt màu đỏ, hai mắt trở nên đỏ rực, trừng người kia như muốn ăn tươi nuốt sống: “Tất cả là tại ngươi, hại ta phải lịch kiếp, còn mình ung dung tự tại ở chốn này thao túng quyền lực.”

“Vương Hậu, nàng làm sao vậy?”

Nhìn vẻ mặt không dám tin điều trước mắt, Hoa Tư Dĩnh ngửa đầu cười lớn: “Ha ha ha, ngươi bất ngờ lắm chứ gì? Bây giờ ngươi đang nghĩ làm sao tâm ma của ta có thể thoát khỏi phong ấn đúng không?”

Diêm Vương nhíu chặt chân mày, bàn tay trong áo siết chặt thành nấm đấm: “Nàng nói gì ta không hiểu.”

“Giải vờ, giả vờ hay lắm? Lục Hạo Nhiên, ngươi tiếp tục giả vờ đi. Không có ta, ngươi vốn chỉ là một âm hồn bình thường không hơn không kém. Ngươi nghĩ mình ở trong Diêm Vương Phủ giả thần giả quỷ sẽ có người sợ ngươi sao?”

Hoa Tư Dĩnh híp mắt, giơ tay hút người kia về phía mình. Nhanh như cắt, cổ của Diêm Vương đã nằm trên bàn tay của nàng: “Hoa Tư Dĩnh ta đưa ngươi lên vị trí này được, cũng có thể dìm ngươi xuống được.”

“Nàng…”

“Lục Hạo Nhiên, là ngươi thất hứa. Ngươi quên lời phụ vương ta đã nói sao?”

Diêm Vương trừng mắt: “Ta không hề thất hứa, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình. Huống hồ ta lại là vua, nàng không thể thông cảm cho ta một chút sao? Hoàng đế trên nhân gian cũng có hơn ba ngàn giai lệ, còn ta…”

“Ngươi còn dám nói?”

Gương mặt Hoa Tư Dĩnh không còn ngây thơ vô hại như thường ngày, mà thay vào đó là một nét lạnh thanh thậm chí còn rất ác độc. Nàng áp sát mặt mình lại gần người kia, khóe môi hơi nhếch lên: “Người tình của ngươi đến rồi.”

Lời nói của nàng vừa dứt, Mạnh Bà đã đẩy cửa hớt hải chạy vào. Gương mặt nàng ta còn có chút tức giận, vừa định mở miệng đã bắt gặp hình ảnh trước mắt: “Ngươi… ngươi là ai?”

Hoa Tư Dĩnh hừ lạnh, hất cổ Diêm Vương ra khỏi tay mình, chầm chậm quay đầu đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Mạnh Bà.

“Sao… sao có… có thể?”

“Bất ngờ lắm sao? Linh Nhi, chẳng phải ta gả ngươi cho người đàn ông khác rồi sao? Còn dám ở chỗ này tiếp tục quyến rũ Diêm Vương. Có phải lời của ta, ngươi nghe không hiểu không hả?”

Linh Nhi mở to mắt: “Chẳng phải người…”

“Ha ha ha ha, tất cả phải cảm ơn hai ngươi, giúp ta có thể khôi phục năng lực của mình. Ngươi nghĩ cái lồng sắt nhỏ nhoi đó có thể nhốt được người như ta sao?”

Dứt lời, Hoa Tư Dĩnh dùng một chưởng đánh bay nữ nhân trước mắt bay ra khỏi cửa.

“Hoa Tư Dĩnh.”

Diêm Vương trơ mắt nhìn người tình của mình bị nàng đánh bay, không nhịn được mà gọi cả họ lẫn tên nàng: “Ta còn là Diêm Vương.”

“Tên của bổn cung là để ngươi gọi hay sao?”

“Nàng…”

“Lục Hạo Hiên, đừng trách tại sao ta độc ác.”

Hoa Tư Dĩnh dứt câu liền dùng phép xóa bỏ tất cả phép thuật bố trí trong sảnh chính lẫn phủ Diêm Vương. Sau đó, híp mắt nhìn người trước mặt như một con chó hoang.

“Ngươi cậy vào việc kiếp trước ta yêu ngươi mà muốn làm gì thì làm? Nhưng bây giờ ta lại yêu người khác rồi, vị trí Diêm Vương này cũng muốn dành cho chàng ấy. So với ngươi, chàng ấy có năng lực hơn nhiều.”

“Nàng không tìm hiểu chuyện tại sao mình lại chết à?”

Hoa Tư Dĩnh bật cười: “Đó là chuyện của ta, ngươi không cần bận tâm.”

“Người đâu.”

Nàng dùng lệnh của mình truyền khắp âm phủ gọi tướng sĩ đến. Hoa Tư Dĩnh vốn là con gái của Diêm Vương, là công chúa duy nhất của âm phủ. Kiếp trước vì si mê nam nhân trước mắt mà cãi lời phụ mẫu muốn nhường ngôi lại cho hắn.

Kết quả sau khi phụ mẫu qua đời, nam nhân kia bắt đầu bộc lộ bản tính thật của con người mình. Hắn chẳng những cùng người tình liên minh nhốt nàng lại, phong ấn tinh lực của nàng.

Không ngừng rằng ngày hôm đó, lúc đám người kia bắt nàng kia lại dừng ngay chỗ đó. Lúc nàng đập đầu vào vách gỗ, có chút rướm máu. Tình cờ máu xuất hiện nơi đó, tinh lực liền nhận ra chủ nhân mà hồi sinh.

“Công chúa, người trở lại rồi.”

Vị trưởng lão đến nhanh nhất, nhìn nữ nhân quen thuộc trước mắt, không khỏi thốt lên kinh ngạc. Tiếp theo những người đến sau cũng không ngoại lệ.

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***