Minh Hôn Định Mệnh

Chương 16: Chàng thành gấu trúc rồi



Chương 16:

“Bái kiến công chúa.”

Nhìn nhị vị trưởng lão nhiều lần mời yến tiệc không chịu tới, chỉ vì một câu của nữ nhân trước mắt mà xuất hiện lại còn quỳ xuống. Diêm Vương cau chặt chân mày tức giận: “Phản rồi, tất cả phản hết rồi.”

“Tất cả đứng dậy đi.”

Hoa Tư Dĩnh không hề để ý đến người kia đang lên tiếng mắng chửi, giọng nàng từ tốn vang lên: “Hắn và nữ nhân bên ngoài, phải nhờ đến nhị vị trưởng lão giúp ta giải quyết rồi. Thời gian qua, ta thật sự có lỗi.”

“Công chúa đừng nói như vậy. Giúp được người, bọn ta cảm thấy rất vui. Người hiểu được những thứ tiên vương đã nói trước kia là tốt rồi, sau này việc gì không thể giải quyết cứ nhờ đến bọn ta.”

Hoa Tư Dĩnh nghe những lời kia liền gật đầu hài lòng: “Vậy, chuyện ở Vương phủ này phải nhờ nhị vị cai quản giúp ta một chút. Ta còn một số chuyện chưa giải quyết.”

“Được được, người cứ xử lý việc của mình trước đi.”

“Các người nói cái gì vậy? Ta là Diêm Vương, các người muốn phế thì phế sao? Ta là Diêm Vương, Tư Dĩnh ta là phu quân của nàng.”

Nhìn người kia điên loạn trước mắt, chân mày thanh tú của nàng liền chau lại không vui: “Đem hắn đi đi. Trực tiếp đày tới 18 tầng điện ngục, ta không muốn gặp lại hắn nữa.”

“Không được, nàng không thể làm như vậy với ta. Ta giúp nàng cai quản Diêm Vương Phủ bao nhiêu năm nay, nàng nói không cần nữa là không cần được sao?”

Mạnh Bà không biết từng lúc nào đã lếch vào được bên trong, nàng ta một tay ôm ngực, miệng đã sớm rớm máu. Ánh mắt mở to trừng nữ nhân đang được nhiều người xoay quanh: “Ngươi ác độc như vậy, nam nhân kia sớm sẽ chán ngươi thôi.”

“Chát.”

Hoa Tư Dĩnh vung tay tát lên mặt người kia, dấu đánh sau đó lập tức trở nên thối rửa. Nàng nhìn người kia đau đớn lăn lộn dưới sàn mà ngửa đầu cười lớn.

“Ha ha ha ha, tiện nhân không có phép tắc. Nô tì nhỏ nhoi như ngươi mà dám ăn nói láo toét với bổn cung như vậy sao?”

“Người đâu, đem ả cùng tên nam nhân kia để vào cùng một chỗ. Lúc vui vẻ bên nhau thì đau khổ cũng cùng nhau mà chịu. Không có lệnh của ta, không ai được phép thả bọn họ ra.”

Đợi đám người kia áp giải “thứ dơ bẩn” ra khỏi mắt, Hoa Tư Dĩnh nhắm mắt thở ra một hơi. Sau đó nhìn vị trưởng lão đã lớn tuổi đang chờ mình, nàng thở dài khẽ nói: “Bá phụ, Dĩnh Nhi sai rồi. Đáng lẽ, ta nên nghe lời.”

“Con đã sai nhưng biết quay đầu là tốt rồi.”

Người kia nhìn nàng cười hiền từ: “Nghe nói con còn có một vị phu quân?”

“Đúng vậy, chàng ấy rất có ý chí. Là người tài giỏi, nhưng số mệnh không tốt.”

Nghe giọng nói thoáng buồn của nàng, người kia lại nói: “Sao con biết số mệnh người đó không tốt? Dĩnh Nhi, con còn rất nhiều việc cần làm.”

“Con biết, nhưng… Diêm Vương Phủ này phải nhờ mọi người trông coi giúp con hơi lâu rồi.”

Hoa Tư Dĩnh đảo mắt nhìn khung cảnh xung quanh, đã lâu rồi không đến nơi này. Phụ vương, lần này nữ nhi chắc chắn không làm phụ lòng người.

“Chuyện từ nãy đến giờ, mong mọi người giữ bí mật. Tinh lực của con vừa hồi phục, không thể sử dụng lâu được.”

Nói rồi, nàng biến trở lại thành cô nương vô hại ban đầu, rồi ngất đi trong giây lát. Tất nhiên mọi kí ức đều biến mất không tung tích, đến cả nàng cũng không nghĩ ra chuyện mình vừa làm vừa rồi.

“Phu nhân, phu nhân?”

Cánh cửa bên ngoài vừa mở ra, Minh Hạo đã lao vào. Chàng cúi người ôm nữ nhân đang nằm dưới đất vào lòng, hai tay lung lay không ngừng gọi: “Tư Dĩnh, nàng tỉnh lại đi. Nàng làm sao vậy?”

“Nàng ta không sao đâu. Ngươi mau đưa phu nhân của mình trở về đi.”

Minh Hạo nhìn người vừa nói, ánh mắt trở nên ngờ vực: “Không biết danh tính của vị đây là?”

“Ta họ Hoa, cứ gọi ta là Hoa trưởng lão.”

“Hoa trưởng lão?”

Người kia khẽ gật đầu: “Mau đi đi, ở đây đã có bọn ta xử lý.”

[…]

Hai ngày sau.

Minh Hạo ngồi xuống cạnh giường, môi mím chặt lo lắng nhìn người nằm bất động, hai mắt vẫn nhắm nghiền. Chàng thở dài, tay cầm lấy đôi tay mềm mại của Hoa Tư Dĩnh.

“Phu nhân, khi nào nàng mới tỉnh lại đây? Đại phu đến khám đều nói sức khỏe nàng rất ổn, tại sao mãi không chịu tỉnh chứ? Không phải là nàng không muốn gặp ta nữa?”

Chàng khẽ lay động yết hầu, giọng trở nên khàn khàn: “Đừng như vậy mà, Tư Dĩnh, ta chỉ có nàng là người thân thôi. Nàng nỡ bỏ lại ta mà ngủ như vậy sao? Nàng không sợ nữ nhân khác tìm đến ta à?”

Nói đến câu cuối, người trên giường liền có phản ứng. Đầu tiên là ngón tay nàng hơi giật giật, sau đó mí mắt dần dần hé ra: “Phu… quân..”

“Nàng tỉnh rồi?”

Minh Hạo không nén được sự vui mừng nơi đáy mắt, tay chân liền trở nên luống cuống: “Nàng có đau chỗ nào không?”

“Ta không sao đâu. Phu quân, chàng thành gấu trúc rồi.”

Hoa Tư Dĩnh vươn tay chọc chọc vào đôi mắt đã mấy ngày không chợp mắt của chàng, khóe môi hơi quặp xuống có chút đau lòng.

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***