Chương 17:
“Đừng nghịch, có cảm thấy chỗ nào không khỏe hay không?”
Minh Hạo nắm tay nàng lại, ánh mắt vẫn hiện rõ sự lo lắng như lúc đầu.
Nàng nghe vậy liền lắc đầu, nở nụ cười vui vẻ: “Ta không sao mà, phu quân mặt lạnh của ta đâu rồi.”
“Cái gì mà phu quân mặt lạnh hả? Phu nhân, nàng dám gọi ta như vậy sao?”
Trước sự đe dọa của chàng, nàng bật cười khanh khách, chồm người ôm cổ người đối diện: “Ta gọi đấy thì sao? Ta gọi chàng là phu quân mặt lạnh, phu quân mặt lạnh.”
“Được rồi, phu nhân ngốc nhếch.”
Hoa Tư Dĩnh trợn tròn mắt kinh ngạc. Người này còn biết chọc ngược lại nàng sao?
“Chàng nói ai ngốc nghếch hả? Ta không ngốc đâu nha, ta thông minh lắm đó.”
Nghe giọng hờn dỗi, Minh Hạo rũ mắt nhìn xuống nữ nhân đang phồng má tức giận. Khóe môi không khỏi cong lên, hai tay xoa xoa mặt nàng, nói: “Được rồi, phu nhân của ta rất thông minh.”
[…]
Sau khi để đại phu bắt mạch kiểm tra, đảm bảo thân thể của phu nhân mình đã an toàn. Minh Hạo mới thở phào nhẹ nhõm: “Đa tạ, Lý đại phu. Làm phiền rồi, mời ông theo Ngô quản gia.”
“Không phiền không phiền, Minh lão gia, sức khỏe của phu nhân rất tốt. Không cần uống thuốc bổ nữa đâu.”
Thuốc bổ cái gì?
Bóng lưng đại phu vừa biến mất khỏi tầm mắt, Hoa Tư Dĩnh liền lên tiếng: “Phu quân?”
Minh Hạo quay đầu nhìn nàng, ánh mắt có chút không tự nhiên. Tay sờ sờ mũi, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên: “Chàng cho ta uống cái gì?”
“Ta… đâu có. Phu nhân, chắc là thân thể nàng khỏe mạnh nên đại phu hiểu lầm thôi.”
“Chàng mau khai thật đi, ta cũng biết bắt mạch đó.”
Nghe lời hâm dọa của nàng, Minh Hạo liền ngồi xuống cầm cổ tay nàng lại, tâm trạng trở nên căng thẳng: “Đừng, đừng mà. Như vậy tốn công sức lắm, hay là ta đưa nàng ra ngoài dạo phố nhé?”
[…]
“Bùm bùm bùm bùm.”
“Rước tân nương kìa, mau đến xem đi.”
“Tân lang nhìn rất khôi ngô tuấn tú nha.”
“Ngươi đừng có sáng mắt, dù có tuấn tú đến đâu thì cũng là người đã có chủ. Ngươi đừng có rình mò.”
“Thì sao chứ? Ta chỉ lén nhìn một chút thôi, huống hồ hắn vẫn có thể nạp thiếp mà.”
“Nạp cái khỉ khô.”
Cô nương bên cạnh nghe lời này liền giáng lên vai người kia một cái đánh: “Diêm Vương Phủ vừa ra lệnh, người nào phá hoại gia đình người khác phạt ba mươi trượng, đày đến Địa ngục Đao Nhục đó.”
“Cái gì mà đáng sợ như vậy? Chẳng phải… trần gian đây là điều bình thường mà.”
Nhìn vẻ mặt kinh sợ của người kia, cô nương thở dài, chậc lưỡi: “Ngươi mới đến đúng không? Học kỹ quy tắc đi, nếu không… hình phạt rất đáng sợ”
Tiếng trống chiêng của lễ thành hôn thu hút rất nhiều người đến vây xem, và người ham vui như Hoa Tư Dĩnh sao có thể không có mặt. Nàng hào hứng kéo tay Minh Hạo chen lấn vào đám đông.
Cổng lớn được trang khí theo khung màu đỏ truyền thống, tân nương đội khăn voan đỏ che mặt được bà mối dẫn dắt ngồi vào kiệu hoa.
Tân lang ngồi trên ngựa, đầu vẫn quay lại nhìn vào nữ nhân phía sau đang chầm chậm bước lên kiệu, ánh mắt không kìm được sự vui vẻ.
“Khởi kiệu.”
Lời bà mối vừa dứt, nhạc lễ liền vang lên theo bước chân của đoàn rước tân nương. Minh Hạo liếc nhìn người bên cạnh mình thấy mắt nàng vẫn dõi theo đám người kia mà chưa có ý định dừng lại.
Khi kiệu hoa khuất dần sau ngõ phố, ánh mắt Hoa Tư Dĩnh rũ xuống có chút đượm buồn.
“Số mệnh bọn họ tuy không tốt nhưng chí ít gia đình vẫn có thể đoàn tụ với nhau. Hôn lễ cũng không phải mang màu tang thương đượm buồn.”
“Phu nhân.”
Minh Hạo ôm vai nàng, khóe môi mím thành một đường thẳng: “Đừng buồn, phụ mẫu biết được sẽ rất đau lòng. Chúng ta ở đây sống tốt, bọn họ cũng rất vui.”
“Đại ca ta cũng không còn, tại sao ta vẫn không thể gặp được huynh ấy?”
Chàng vươn tay xoa xoa mặt người đối diện, khóe môi hơi cong lên an ủi: “Có lẽ chưa đến thời cơ, chúng ta chỉ có thể đợi mà thôi. Nàng yên tâm, ta sẽ cùng nàng đợi đại ca, có được không?”
Hoa Tư Dĩnh ngẩn đầu, hai mắt đều trong veo không có một chút vướng bận. Nàng dựa đầu vào lòng ngực rắn rỏi trước mặt, thở hắc ra một hơi: “Phu quân, chàng thật tốt.”
Ánh mắt Minh Hạo dừng lại gương mặt xinh đẹp của nàng rất lâu, sau đó chàng cúi đầu áp lên đôi môi đỏ chúm chím. Hai gương mặt chỉ còn cách nhau một không gian hẹp, hơi thở hòa quyện lại cùng nhau.
Chàng nhẹ nhàng nghiêng đầu, chậm rãi đặt môi bạc hơi lành lạnh lên đôi môi nhỏ nhắn trước mắt. Hoa Tư Dĩnh bị nụ hôn làm ngây người, sau đó ngửa đầu đón nhận. Trong khoảnh khắc này, mọi thứ xung quanh đều hóa hư vô.
“Phu quân?”
Nụ hôn kết thúc, nàng đỏ mặt chôn vào ngực Minh Hạo, cất giọng lí rí: “Chúng ta ở ngoài đường phố, có nhiều người nhìn lắm.”
Chàng rũ mắt, lòng ngực phát ra giọng cười trầm trầm: “Đừng để ý bọn họ. Nàng ngẩn đầu nhìn ta.”
“Làm… làm gì?”
Đối diện với đôi mắt long lanh to tròn, Minh Hạo hắng giọng: “Ta thích nàng.”
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***