Chương 18:
Bùm.
Đầu Hoa Tư Dĩnh như muốn nổ tung, nàng mở to mắt không dám tin vào những gì tai mình vừa nghe. Phu quân, vừa nói cái gì vậy?
“Chàng…”
Thấy vẻ mặt nghi ngờ của người phụ nữ trước mắt, sắc mặt Minh Hạo liền sẫm đen lại. Nàng là đang muốn từ chối ta hay sao?
Minh Hạo rũ mắt che đi sự phức tạp bên trong, lạnh lùng nói: “Được rồi, ta chỉ nói như vậy thôi. Nàng đừng nghĩ quá nhiều.”
Cái gì ta nghĩ quá nhiều? Tên Minh Hạo thối tha này, chàng là đang muốn làm gì hả? Người nói ra là chàng, người nói bỏ đi cũng là chàng. Xem ta là đồ ngốc mà muốn làm gì thì làm hả?
Hoa Tư Dĩnh phồng má: “Minh Hạo, ta nói cho chàng biết. Hoa Tư Dĩnh ta không phải để chàng tùy tiện muốn thế nào cũng được đâu.”
“Ta…”
Ngây người một lúc, chàng mới thở dài, cúi đầu: “Tiểu nương tử của ta ơi, ta không muốn làm gì cả.”
“Vậy ý của chàng là cái gì?”
Trước đôi mắt hiếu kỳ nóng rực của nàng, Minh Hạo sờ sờ mũi quay đầu sang nơi khác, ngượng ngùng lên tiếng: “Thì… ta sợ nàng không vui.”
“Ta không vui thì liên quan gì đến chuyện chàng thích ta chứ?”
“Có.”
Minh Hạo khẩn trương lên tiếng: “Nàng vừa nhìn người ta thành hôn đã u sầu như vậy. Ta… chỉ là muốn cho nàng biết, ta so với tên kia cũng yêu nương tử của mình không kém.”
Nghe lời của chàng, đầu óc Hoa Tư Dĩnh càng trở nên phức tạp hơn: “Cái gì mà… Chàng và ta thành hôn bao lâu chứ? Chàng nói chàng yêu ta thì ta sẽ tin sao?”
Nàng đưa đôi mắt ngờ vực nhìn người kia, trong lòng có chút không thoải mái: “Ta muốn đi đạo một mình, chàng quay về trước đi.”
Thấy người trước mắt xoay người, Minh Hạo gấp gáp định lên tiếng nhưng hình như người kia không có ý nào muốn nghe lời chàng nói.
Dõi theo bóng lưng gầy gầy khuất dần, đôi mắt Minh Hạo híp lại, bàn tay trong áo đã sớm siết chặt.
Tại sao lại không tin ta chứ? Minh Hạo ta là người ăn gian nói dối với nàng sao?
[…]
Vừa bước vào phủ, Ngô quản gia đã ngăn bước chàng lại, gương mặt ông ta có chút hơn hở: “Lão gia, lão gia. Trên nhân gian có người đốt thư truyền xuống cho ngài.”
“Còn có chuyện này sao?”
Minh Hạo khó hiểu cầm bức thư Ngô quản gia đưa đến, sau đó liền mở ra. Quả nhiên là từ trần gian đưa đến. Chữ trong đó làm sao chàng không thể nhận ra là ai đã viết? Suốt bao nhiêu năm chinh chiến sa trường, chàng đã nhận được vô số bức thư như này.
Nhưng lần này không phải nội dung như trước kia mà chính là…
“Hạo Nhi, mẫu thân không biết con có thể đọc được bức thư này hay không? Nhưng ta vẫn muốn viết.
Ta và lão Minh chỉ có một mình con, bây giờ con lại không còn trên đời này nữa. Dù đau lòng cách mấy nhưng ta biết con không thể nào sống lại được. Ta mong con có thể sống tốt ở nơi khác cùng vị phu nhân của mình.
Hoa tiểu thư là một người lanh lợi, lại rất mực dịu dàng, ta mong con và nàng có thể trăm năm hòa hợp, cùng nhau sinh quý tử.
Dù con đã không còn trên thế gian này, nhưng mẫu thân biết con đang sống ở một thế giới khác. Ta không mong con vì hai người bạc đầu này mà vướng bận trần gian, con có cuộc đời của riêng mình. Hãy sống cho thật tốt.
Mẫu thân của con.”
Dưới đôi mắt của Ngô quản gia, Minh Hạo vẫn trầm ngâm, hai mắt vẫn dán chặt trên từng câu từng chữ trước mặt. Khóe môi chàng mím chặt thành đường thẳng, trong lòng rối loạn không thôi.
Muốn không vướng bận là có thể không vướng bận được hay sao? Phụ mẫu đã lớn tuổi, trong nhà lại chẳng có con cháu nào, mà đứa con duy nhất là chàng lại không còn trên cõi đời.
Chàng cúi đầu, đáy mắt sâu thẳm không rõ cảm xúc. Ngô quản gia bên cạnh nhìn thấy chàng ủ rũ như vậy liền khẽ lên tiếng: “Lão gia, có chuyện gì hay sao?”
Nghe câu hỏi, Minh Hạo hơi ngẩn đầu, sau một lúc mới cất giọng hỏi: “Ngô quản gia, ông đến nơi này bao lâu rồi?”
“Bẩm lão gia, lão nô ở đây cũng hơn 50 năm rồi. Có chuyện gì hay sao?”
Minh Hạo lắc đầu, lại cất giọng hỏi: “Vậy có bao giờ ông được quay về trần gian chưa?”
“Có, mỗi năm sẽ có vài đợt người của Diêm Vương Phủ đến khảo sát. Ai sống đủ tốt sẽ có thể quay về trần gian vài ngày vào các dịp đã định sẵn.”
“Có chuyện này nữa hay sao? Không phải là tất cả đều được lên sao?”
Ngô quản gia lắc đầu: “Không phải, đó chỉ là những lời truyền miệng không có căn cứ.”
Ngừng một chút, Ngô quản gia lại hỏi: “Lão gia, người muốn lên trần gian?”
Minh Hạo không nói gì, tay cầm bức thư hướng về phía cây đèn đang cháy châm lửa đốt nó đi trước đôi mắt ngỡ ngàng của người kia. Chàng lắc đầu: “Không phải.”
Thấy vậy, Ngô quản gia mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng lại không cất lời. Sau đó, ông lại nghe thấy giọng nói của Minh Hạo: “Đi xem phu nhân đã về chưa?”
“Vâng, lão nô đi ngay.”
Nhìn bóng dáng rời đi của người kia, đôi mắt chàng liền híp lại.
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***