Minh Hôn Định Mệnh

Chương 4: Viên phòng 2



Chương 4:

Nàng đánh lên ngực người kia một cái, tức giận muốn leo xuống khỏi người Minh Hạo nhưng vẫn bị chàng giữ chặt lấy kéo nàng nằm lên người mình.

Tai nàng áp lên ngực Minh Hạo nên càng nghe rõ tim chàng đập mạnh như thế nào. Chàng hít sâu một hơi rồi nói: “Không cần, ta chỉ cưới một mình nàng, con ta chỉ cần nàng sinh.”

Hoa Tư Dĩnh ngây người một lúc. Được thôi, lời này là chàng tự nguyện đó nha, không phải do ta ép buộc gì đâu. Sau này chàng mà dám nạp thiếp, ta sẽ cho chàng biết tay.

Dù nàng không lên tiếng, nhưng ánh mắt vẫn hiện lên vài tia đắc ý. Minh Hạo cong môi, ngay sau đó đẩy ngã nàng xuống giường. Một tay chàng chống bên cạnh đầu nàng, tay còn lại vân vê cơ thể mê người trước mắt.

“A.. chàng… chàng làm cái gì vậy?”

Hoa Tư Dĩnh chỉ mới 15 nhưng cơ thể đã rất phát triển, ngực mông đều có đủ thậm chí còn có phần to lớn. Bị chàng giở trò biến thái, nàng liền trừng mắt dùng tay che ngực lại.

Nhìn nữ nhân ương bướng một cách đáng yêu dưới thân, Minh Hạo thật sự không kiềm lòng nổi mà muốn bắt nạt. Chàng nhéo nhéo chiếc má phúng phính, cắn răng nói: “Nàng có biết mình càng làm như vậy ta lại càng muốn đè nàng ra hay không hả?”

Bị ánh mắt nóng rực kia dán vào, Hoa Tư Dĩnh có chút không tự nhiên mà liếc ra chỗ khác: “Ta… ta… nhưng mà chàng làm ta nhột…”

Minh Hạo nhìn chăm chăm vào nàng, khóe môi bất giác lại cong lên. Sao lại đáng yêu như vậy chứ?

[…]

Sau một đêm mặn nồng đến gà gáy mới được nam nhân biến thái nào đó buông tha, Hoa Tư Dĩnh tự đầu vào lồng ngực người kia mà ngủ thiếp đi tới mặt trời lên bằng con sào mới tỉnh lại.

Nàng nheo mắt ngồi dậy, trên giường hiện tại chỉ có một mình nàng, chỗ nam nhân kia nằm đã sớm không còn ấm. Cứ như thường khi nàng muốn bước xuống giường nhưng lần này lại bị ngã nhào xuống đất.

“A a a.”

Nghe tiếng động của nàng, người hầu bên ngoài liền đẩy cửa chạy vào: “Phu nhân, phu nhân người làm sao vậy?”

“Phu nhân.”

Thấy nàng nằm dưới sàn, người hầu hoảng hốt nhanh chân chạy đến đỡ nàng đứng dậy. Nhưng vừa đứng một chút, chân nàng lại khụy ngã xuống.

Hành động của nàng càng làm cho đám người hầu hoảng sợ: “Gọi đại phu mau lên… phu nhân người không sao chứ?”

“Nô tì đi gọi lão gia..”

Hoa Tư Dĩnh giơ tay muốn ngăn cản bọn họ nhưng hình như phản ứng của nàng quá chậm thì phải. Vừa định lên tiếng thì đám người kia đã bốc hơi biến mất chỉ còn lại một người đỡ tay nàng.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của người kia, nàng chỉ biết cười khổ một tiếng. Tất cả là tại tên Minh Hạo kia, cái gì mà trải nghiệm chứ? Hắn ta là muốn hành hạ ta, trước kia đại ca và đại tẩu chỉ tới giờ Tý.

Hừ, còn hắn thì sao? Đến giờ Dần mới buông tha cho ta. Có ai như hắn không hả, bình thường giờ đó phụ thân và nương của ta đã dậy mở cửa y quán rồi.

Tức chết ta mà.

Rất nhanh Minh Hạo đã tức tốc chạy đến, trái ngược với vẻ mặt lo lắng của chàng. Nữ nhân ngồi trên ghế hậm hực liếc chàng một cái rồi nhìn đi nơi khác.

Minh Hạo có chút ngây người bước đến trước mặt nàng, sau đó ra hiệu mọi người ra ngoài. Trong phòng rộng lớn bây giờ chỉ còn lại phu thê bọn họ.

Yết hầu khẽ lay động, chàng liếm môi một cái rồi nửa ngồi nửa quỳ xuống trước mặt Hoa Tư Dĩnh. Tay chàng muốn chạm vào đôi tay đang đặt trên đùi nhưng lại bị người kia hất ra.

Minh Hạo nhíu chặt chân mày không hiểu đã xảy ra chuyện gì, khó khăn lên tiếng: “Phu nhân.”

“Chàng còn biết ta là phu nhân của chàng sao?”

Thấy vẻ mặt tức giận của người kia, sắc mặt của Minh Hạo cũng lạnh xuống, môi mím chặt không lên tiếng.

Hoa Tư Dĩnh liếc hắn một cái, lửa giận trong lòng càng bộc phát mạnh hơn. Còn dám làm vẻ mặt đó với ta sao? Chàng làm ta thành ra như vậy còn muốn giận ngược lại ta à?

Ta nói cho chàng biết, Hoa Tư Dĩnh ta không phải người dễ bắt nạt đâu. Đừng nghĩ chàng là chủ nhân ở đây thì ta sẽ khiêm nhường, không có chuyện đó đâu. Dù chàng có thả ta vào rừng ta cũng không chết đói đâu, hừ.

Im lặng một lúc, chàng nhìn thẳng vào mắt nàng khẽ nói: “Nàng bị làm sao phải nói ra cho ta biết chứ. Để trong lòng làm sao ta có thể đoán được.”

Không đoán được vậy thì đừng đoán nữa.

Chuyện này… loại chuyện thế này ta có thể mở miệng nói ra hay sao?

Việc chàng làm mà chàng còn không hiểu sao?

Chờ mãi không nghe thấy nàng lên tiếng, Minh Hạo dường như cũng ngờ ngợ ra chuyện gì đang xảy ra. Chàng nhìn nàng bằng ánh mắt lo lắng: “Nàng bị ngã không sao chứ? Ta kiểm tra một chút có được không?”

Không đợi nàng có đồng ý hay không? Y phục của nàng đã bị người kia xốc lên, Minh Hạo vậy mà chui đầu vào váy của nàng.

“Này… này… Minh Hạo.”

Hoa Tư Dĩnh trố mắt , chân không tự chủ mà kẹp chặt và kẹp luôn đầu Minh Hạo ở đó.

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***