Minh Hôn Định Mệnh

Chương 5: Dùng cho nam nhân à



Chương 5:

Nam nhân đại trượng phu ai lại đi chui vào váy của nữ nhân? Phu quân, não chàng bị chập rồi à? Chuyện này mà đem kể ra ngoài, người khác sẽ nhìn chàng bằng ánh mắt gì đây?

“Ưm…”

Bỗng dưng ngón tay của người kia chạm nơi tư mật của nàng, Hoa Tư Dĩnh cắn răng dùng tay đánh chàng một cái. Hai má dần đỏ lên như bị hung nóng.

“Chàng làm cái gì vậy? Ban ngày ban mặt… đêm qua chàng còn chưa đủ sao?”

Nghe thấy lời lắp bắp của người phía trên, Minh Hạo ngẩn đầu. Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của chàng là gương mặt đỏ bừng của Hoa Tư Dĩnh.

Hai ánh mắt vừa chạm nhau, nàng đã nhanh chóng né tính: “Chàng… chàng không giữ gìn sức khỏe sẽ dễ tổn thọ lắm đấy.”

Minh Hạo ho khan một tiếng, thở dài giải thích: “Ta chỉ kiểm tra xem bên dưới một chút, vả lại loại chuyện này nàng không để ta xem vậy không lẽ nàng muốn đại phu nhìn à?”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của chàng, Hoa Tư Dĩnh liền tin lời nói kia là thật liền mếu máo cầm tay chàng lại: “Đừng mà.”

“Phu quân, chàng… chàng muốn xem thì xem đi. Ta không ngăn cản nữa, ta không muốn đại phu đâu.”

Minh Hạo rũ mắt sau đó bế thốc nàng lên đi đến giường, tiếp đó xoay người đi đến tủ thuốc. Ngẫm nghĩ một chút, chàng nhíu mày lên tiếng: “Nàng… chẳng phải lớn lên ở y quán sao?”

“Đúng vậy.”

“Vậy những loại thuốc kiểu đó nàng cũng biết sao?”

“Kiểu đó là kiểu gì?”

Hoa Tư Dĩnh chớp đôi mắt to tròn, ánh mắt trở nên khó hiểu nhìn về phía nam nhân đứng đó không xa. Vai Minh Hạo hơi khum xuống, lỗ tai có chút đỏ, giả vờ ho khẽ: “Ừm, thì thuốc trị vết thương bên dưới đó.”

“Cái này sao? Tất nhiên là ta biết rồi… nhưng mà ta chỉ bán thôi còn sử dụng thì chưa từng.”

Lời nói của nàng nhỏ dần rồi trở nên yên ắng, quan sát nét mặt người kia không có ý cười mình. Hoa Tư Dĩnh lại nói tiếp: “Chàng hỏi cái này làm gì? Không lẽ bên dưới của chàng…”

Nàng mở to hai mắt, dùng tay che miệng kinh ngạc dán mắt chằm chằm vào bộ phận giữa hai chân của nam nhân kia.

Minh Hạo: “…”

Nói bậy, phu nhân này của chàng sao lại ngốc nghếch như vậy chứ?

“Thuốc đó cũng dùng cho nam nhân à?”

Nghe câu hỏi của chàng, nàng nhíu mày nhìn chàng như nhìn một tên ngốc lên tiếng: “Sao không thể chứ? Chẳng phải cũng có nam nhân đến mua sao, bọn họ không dùng thì mua làm gì?”

Minh Hạo: “…”

Thấy chàng không lên tiếng, chân mày thanh tú của Hoa Tư Dĩnh càng nhíu chặt lại: “Sao nào? Có thế chàng cũng không hiểu được sao?”

Nàng vừa dứt lời, giọng cười trầm trầm của Minh Hạo đã vang lên bên tai.

“Chàng cười cái gì?”

Minh Hạo không nói gì chỉ cười cười xoa xoa đầu nhỏ của nàng, tiếp đến đem lọ thuốc trên tay mở ra, kéo chân nàng mở rộng để lộ nơi tư mật.

Ngón tay kèm theo thuốc men mẩn chạm vào hang động nhỏ, người Hoa Tư Dĩnh khẽ run lên. Chất thuốc lành lạnh thoa lên khiến chỗ đó giảm đi cơn đau phần nào.

“Ưm.”

Bỗng dưng ngón tay người kia đâm vào khiến nàng trợn tròn mắt: “Chàng làm gì vậy?”

“Còn bên trong nữa, nếu không thoa bên trong sẽ rất lâu hết.”

“Chàng… để ta tự làm..”

Hoa Tư Dĩnh vừa định ngồi dậy đã bị người kia kéo nằm xuống, Minh Hạo híp mắt lạnh lùng nhìn nàng, lên tiếng như cảnh cáo: “Nàng không nhìn rõ chọt tầm bậy tầm bạ làm cho thứ này của nàng hỏng luôn thì sao?”

“Cái gì? Trong mắt chàng, ta vô dụng như vậy sao?”

[…]

Ngày hôm sau, trời chỉ vừa tờ mờ sáng, Minh Hạo đã lay người gọi nàng dậy: “Phu nhân, tỉnh lại đi.”

Bị người khác phá giấc ngủ, Hoa Tư Dĩnh kéo chăn trùm phủ đầu xoay người đưa lưng lại phía Minh Hạo. Giọng nói khàn khàn không vui phát ra: “Đừng có phá ta, ta muốn ngủ.”

“Hôm nay không được, chúng ta còn có chuyện phải làm. Không thể chậm trễ được.”

Mặc kệ nàng có trùm kín cỡ nào, Minh Hạo vẫn kéo chăn ra hết mà kéo nàng dậy. Chàng nhìn cô nương mí mắt vẫn còn dính lại với nhau, dùng tay trêu đùa chóp mũi: “Phu nhân, tỉnh lại đi nào.”

“Đừng, Minh Hạo.”

Chưa đến nửa canh giờ, Hoa Tư Dĩnh đã trang phục chỉnh tề bước ra khỏi cổng. Liếc mắt nhìn nam nhân bên cạnh, hai má có chút hồng hồng. Ai có thể biết được khi ở riêng, hắn biến thái tới chừng nào chứ?

Bỗng dưng có giọng nói phát ra từ trên đỉnh đầu, khiến nàng không nhịn được mà run rẩy.

“Nàng mà còn nhìn ta bằng ánh mắt đó nữa, đêm nay ta không biết mình sẽ làm những gì đâu.”

“Chàng…”

Đối diện với ánh mắt thâm trầm của người kia, nàng cắn môi ủy khuất nói: “Chàng ức hiếp ta, có một ngày nào đó ta chắc chắn sẽ tìm cách mà rời khỏi chàng.”

“Nàng dám?”

Minh Hạo cao giọng nhướng mày, một tay siết chiếc eo mảnh khảnh của nữ nhân kế bên: “Hoa Tư Dĩnh, nàng là phu nhân của ta. Có trốn đi cũng là phu nhân của ta thôi.”

“Chàng… sao chàng có thể ngang ngược như vậy chứ? Chàng còn biết ta là phu nhân của chàng hay sao? Chẳng ai bắt nạt phu nhân mình như chàng cả.”

***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***

***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***