Chương 6:
Càng nói, đôi mắt Hoa Tư Dĩnh càng đỏ lên khiến nam nhân đối diện trở nên luống cuống. Minh Hạo ôm vai nàng, hạ giọng dỗ dành: “Đừng khóc, ta không bắt nạt nàng nữa có được không?”
“Ai biết lời đó của chàng là thật hay giả chứ? Lúc nãy… chàng nói chỉ thay y phục cho ta thôi nhưng mà… nhưng mà…”
“Ta không nên làm như vậy, phu nhân đừng khóc. Ta rất sợ nữ nhân khóc.”
Hoa Tư Dĩnh cắn môi: “Ta làm chàng khó chịu như vậy sao? Chi bằng… chi bằng…”
Lời nói còn chưa kịp ra hết khỏi miệng, thì đã bị ánh mắt sắc lạnh của Minh Hạo làm im bặt. Hoa Tư Dĩnh rưng rưng nước mắt không cam tâm nhìn chàng, răng cắn cắn môi dưới.
“Đừng cắn.”
Bàn tay thô ráp của chàng chạm vào gương mặt xinh đẹp trước mặt, thở hắt ra một hơi rồi nói: “Ta không phải muốn bắt nạt nàng. Cái đó, do ta không kiềm chế được..”
Hoa Tư Dĩnh liếc mắt nhìn người kia một cái không nói gì, thái độ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Minh Hạo thấy vậy liền thở phào một cách nhẹ nhõm, bước tới nắm chặt tay nàng.
Ngoài đường phố không đông như trần gian, đa số bên ngoài chỉ toàn là nam nhân. Điều đáng ngạc nhiên đó chính là ánh mắt của bọn họ dán chặt vào cơ thể khiến nàng có chút sợ hãi mà rút sát vào người Minh Hạo.
“Sao vậy?”
Hoa Tư Dĩnh nắm chặt tay áo chàng, khóe miệng lại bắt đầu mếu máo: “Bọn họ nhìn ta.”
Lúc này, chàng mới phát hiện những đôi mắt kì dị của mọi người xung quanh đó. Quai hàm chàng trở nên siết chặt, tay cởi áo choàng trở người mình khoác lên vai người bên cạnh: “Đừng nhìn bọn họ.”
Đi thêm một quãng đường nữa, bầu trời bắt đầu trở nên xám xịt, gió lạnh nhè nhẹ bắt đầu thổi khiến người khác lạnh cả sống lưng và Hoa Tư Dĩnh không phải là ngoại lệ.
Nàng siết chặt bàn tay của phu quân mình, môi mím chặt khẽ lên tiếng hỏi người bên cạnh: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Diêm Vương phủ.”
“Hả?”
Nàng mở to mắt một cách đầy kinh ngạc, định quay đầu ngược lại nhưng bước chân đã đến trước cổng lớn. Đứng trước cổng phủ là một người có dáng cao gầy, mặc y phục trắng, gương mặt tái nhớt, bên cạnh hắn còn có một người mặc áo đen, dáng người so với hắn lại trái ngược hoàn toàn, người kia to lớn, gương mặt lại rất dữ tợn.
Hai người một đen một trắng mắt thấy nàng vừa định xoay người thì một tên trong đó liền lên tiếng: “Đã đến rồi hà cớ gì lại quay đầu?”
Hoa Tư Dĩnh bị lời nói kia làm cho run rẩy nép sát vào người Minh Hạo, bàn tay mảnh khảnh giật giật tay áo chàng: “Phu quân,ta không muốn vào bên trong đó đó. Bọn họ đáng sợ quá.”
Hắc Bạch Vô Thường: “…”
Đã làm gì đâu? Đã chạm vào đâu?
Minh Hạo vỗ vỗ tay nàng trấn an, sau đó híp đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía hai người kia khẽ lên tiếng: “Phu nhân nhà ta có chút nhát gan, hai ngươi đừng dọa nàng.”
Nghe lời của chàng, Hắc Vô Thường giật giật khóe môi, trừng mắt nhìn đôi phu phụ trước mặt quát: “Ta đã làm gì các người đâu, dám đổ thừa cho ông đây à?”
Bạch Vô Thường đứng bên cạnh với thái độ hoàn toàn trái ngược với người bạn của mình, vỗ tay người bên cạnh một cái xem như nhắc nhở rồi dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Hoa Tư Dĩnh.
“Không sao, bọn ta sẽ không hại các ngươi. Diêm vương bên trong, các ngươi mau vào đi, đợi chút nữa sẽ rất đông.”
Lúc bước ngang qua hai người bọn họ, Hoa Tư Dĩnh không nhịn được ngoái đầu nhìn lại. Ánh mắt nàng trở nên phức tạp: “Sao hai người đó lại khác biệt như vậy chứ?”
Thấy nàng không những không còn sợ hãi mà bàn tán chuyện của người khác, Minh Hạo không nhịn được mà khẽ cười: “Nàng không sợ bọn họ nghe thấy sao?”
“Ta nói sự thật mà. Chàng nhìn người áo trắng xem, tốt tính biết bao.”
Lời này không lớn cũng không nhỏ, vô tình làm sao lại lọt vào tai Hắc Vô Thường. Hắn trợn tròn mắt nhìn bóng lưng người kia, lại liếc mắt sang người bạn đang mỉm cười của mình: “Ta phải đánh ả ta…”
“Đừng mà, ngươi bớt nóng tính lại đi.”
[…]
Tại sảnh chính.
Diêm Vương đang ngồi xử án linh hồn đến trước, khuôn mặt nghiêm nghị đến đáng sợ, bàn tay cầm cuốn sổ ghi chép công tội của mỗi người khi còn sống.
Lúc ông ta ngẩn đầu lên thì chạm phải ánh mắt của Hoa Tư Dĩnh, chân mày kiếm bỗng dưng nhíu chặt, vội bỏ cuốn sổ trên tay xuống dặn dò Phán Quan: “Gác lại vụ án của ngày hôm nay đi.”
“Dạ bẩm, có chuyện gì xảy ra sao?”
Trước ánh mắt ngạc nhiên của Phán Quan, Diêm Vương khẽ gật đầu: “Là chuyện riêng của ta.”
“Hai người kia vào đây, các ngươi cũng lui xuống hết đi.”
Giữa sảnh rộng lớn, chỉ có ba người đứng đối diện với nhau. Ánh mắt của Diêm Vương chỉ một mực dán vào người của Hoa Tư Dĩnh, một lúc sau mới từ từ lên tiếng: “Sao nàng lại xuất hiện ở đây?”
“Ta chết rồi, có người đưa ta đến đây.”
Đối với lời nói thản nhiên của nàng, quai hàm người kia trở nên căng chặt.
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***