Chương 7:
Ông ta vội lật tung số sách trên bàn, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một trang, miệng lẩm bẩm những lời khó hiểu: “Sao có thể như vậy được, không thể nào.”
“Rõ ràng là nam nhân kia đã chết, tại sao nàng…”
Gương mặt Minh Hạo trở nên nghiêm lại, kéo nàng ra sau lưng mình: “Diêm Vương, bọn ta hôm nay đến đây để trình diện. Nếu ngài không làm việc,vậy ngày khác bọn ta quay lại.”
“Đứng lại.”
Diêm Vương bước xuống khỏi chỗ ngồi của mình, đi vòng ra trước mặt bọn họ. Cùng lúc đó, cánh cửa được đẩy ra.
“Diêm Vương, ngài…”
Người kia vừa lên tiếng đã ngừng lại, mím môi nhìn chăm chăm vào Hoa Tư Dĩnh trước mặt. Nàng cũng kinh ngạc chẳng khác gì người kia.
Sao có thể giống nhau như vậy?
“Ngươi là ai?”
“Ngươi là ai?”
Cả hai người đồng loạt lên tiếng, sau đó người kia liếc mắt sang Diêm Vương bên cạnh nói trước: “Ta là Mạnh Bà. Ngươi là ai? Sao lại giống ta như vậy?”
“Ta tên Hoa Tư Dĩnh.”
“Hoa Tư Dĩnh?”
Nghe thấy cái tên của nàng, sắc mặt người kia trở nên trắng bệch, lắp bắp nhìn sang Diêm Vương nhưng đã bị người kia né tránh ánh mắt.
Ông ta nhìn nàng, khẽ nói: “Nàng về nhà trước đi.”
[…]
“Phu quân, sao Mạnh Bà và ta lại giống nhau như vậy?”
“Phu quân, không phải ta là con của người đó chứ?”
Dù Hoa Tư Dĩnh liên tục đặt câu hỏi nhưng không hề nhận được bất kỳ câu trả lời nào của người bên cạnh. Nàng chau mày ngẩn đầu liền đụng phải gương mặt lạnh tanh của Minh Hạo: “Chàng làm sao vậy?”
Chàng cúi đầu, kéo kéo chỉnh lại áo choàng cho nàng, cất giọng khàn khàn: “Diêm Vương có tình cảm với nàng.”
“Sao… sao có thể chứ? Ta là lần đầu tiên gặp ông ấy.”
Minh Hạo mím môi: “Có lẽ là kiếp trước của nàng.”
Nghe lời người kia nói, nàng hơi ngẩn đầu, sau đó cong khóe môi. Phu quân đang ghen sao?
“Đó là chuyện của kiếp trước, kiếp này ta là phu nhân của chàng mà.”
Vừa kéo, Hoa Tư Dĩnh vừa kéo cánh tay Minh Hạo nũng nịu: “Phu quân, hàng có nghe mùi chua chua thoang thoảng ở đâu đây không?”
Minh Hạo: “…”
Nàng được lắm, còn dám trêu chọc ta. Thật sự rất đáng bị bắt nạt mà. Nhưng mà nghĩ đi cũng nghĩ lại, nàng hiện tại là phu nhân của ta. Cái này chính miệng nàng thừa nhận đó a.
[…]
Không rõ nơi này là ở đâu, không khí lúc nào cũng âm u đáng sợ. Thậm chí một người phụ nữ xuất hiện bên ngoài cũng chẳng có, càng nói đến chuyện những ánh mắt đáng sợ của đám nam nhân kia.
Bọn họ dán mắt vào người nàng như kẻ biến thái. Nhưng thắc mắc trong đầu nàng sớm có thể được giải thích.
Nhìn những chiếc bụng phình to như đang mang thai của đám người kia, bên tai lại nghe thấy những âm thanh ái muội phát ra từ các căn nhà dọc phố. Gương mặt nàng có chút đỏ lên, thì thầm với Minh Hạo.
“Sao có thể như vậy… bọn họ… đang giữa ban ngày ban mặt mà.”
“Đùng đùng đùng.”
“Mở của mau, Điệp nương, nhiêu đó là đủ để hắn mang thai rồi. Ngươi mau về nhà xem phu nhân ngươi sắp sinh rồi kìa.”
Một lúc sau, cánh cửa căn nhà được mở ra. Một nữ nhân bước từ trong ra ngoài, tướng đi có hơi khó khăn, phải nhờ nam nhân bên cạnh đỡ.
“Nam nhân có thể sinh con sao?”
Lời nói của Hoa Tư Dĩnh không lớn, nhưng lại thu hút sự chú ý của những người khác. Bước chân người phụ nữ kia hơi khựng lại, quay đầu nhìn nàng, khóe môi hơi cong lên: “Cô nương mới đến sao?”
Dưới ánh mắt khó hiểu của nàng, người phụ nữ kia tiếp tục nói: “Ở đây không giống trên trần gian, nữ nhân chúng ta không phải khổ cực nữa. Đám nam nhân kia sẽ gánh nó thay chúng ta ha ha ha ha.”
Hoa Tư Dĩnh vẫn ngơ ngác: “Phu quân, đàn ông thật sự có thể sinh con sao?”
Minh Hạo không nói gì, nắm tay nàng đi theo sau lưng người phụ nữ đi. Tiếng la hét rên rỉ dần xuất hiện rõ ràng.
“A a a đau quá, phu nhân ngươi đâu rồi…”
“A a a sao lại đau như vậy chứ?”
“Ta về tới rồi đây. Chẳng phải là ngày mai mới sinh sao? Ngươi sinh sớm như vậy làm gì, phá vỡ chuyện tốt của ta rồi.”
Vừa đặt chân vào của, nữ nhân kia đã lên tiếng phàn nàn: “Chỉ sinh nở thôi mà, có gì mà rên la như vậy chứ? Có phải chỉ một mình ngươi biết sinh đâu.”
Nam nhân nằm trên giường, môi bị cắn đến rướm cả máu, hai mắt đầy mệt mỏi: “Đau quá, giúp ta với.”
Sinh con ở nơi này không hề kiên dè thứ gì như trên trần thế. Ngoài cửa nheo nhóc người đứng nhìn, cùng nhau bàn tán xôn xao. Ở nơi này, nàng có thể nhìn thấy nhiều nữ nhân hơn.
Những cô nương kia thoạt nhìn đã ngoài hai mươi, mặt người nào người nấy đều có phần phóng khoáng thoải mái. Không hề có sự dè đặt của các tiểu thư khuê cát.
Hoa Tư Dĩnh không khỏi tò mò cảnh “nam nhân sinh con” mà chen chấn vào bên trong.
Lúc này, vị phu nhân đã đã lọt sạch quần áo trên người của phu quân mình, khiến hắn trần như mộng trước mắt rất nhiều người trong thôn.
“Sao có thể như vậy?”
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***