Chương 8:
Nàng kinh ngạc mà dùng tay che mắt, sau lại quan sát những người xung quanh vẫn thản nhiên như chuyện bình thường mà ngượng ngùng bỏ tay xuống.
Bụng người kia đó to đến vượt mặt, trên đó thậm chí còn có cả những vết rạn chi chít. Trái ngược với gương mặt mệt mỏi của người đó, bộ phận phía dưới lại dựng thẳng đứng, cương ngạnh đến đáng sợ.
“Phu nhân… phu nhân… mau lên…”
Vị phu nhân nhà đó bắt đầu tiến hành công việc “đỡ đẻ” cho phu quân của mình. Đến đây, nàng cảm thấy có chút hơi sợ hãi mà lùi về phía sau ra ngoài.
Nhìn gương mặt tái mét của phu nhân nhà mình, ánh mắt chàng trở nên đen kịt, bước đến lạnh lùng: “Có chuyện gì sao?”
Nghe lời chàng, Hoa Tư Dĩnh ngẩn đầu, khóe môi mím chặt lại: “Phu quân, sau này chúng ta cũng sinh con như vậy sao?”
“Hả?”
Minh Hạo nhướng mày không hiểu, tâm trạng của nàng càng trở nên phức tạp. Thật đáng sợ, sao nhũ nương dạy ta nghe rất nhẹ nhàng mà.
“Phu quân, hay là chúng ta đừng sinh con có được không?”
Lời này của nàng vừa cất ra, đám nam nhân kia liền quay đầu lại nhìn. Ánh mắt người nào người nấy chẳng khác nào hổ đói, nếu không phải có Minh Hạo ở đó, chỉ e bọn họ đã nhào đến không biết có thể làm ra chuyện gì.
Minh Hạo trừng mắt nhìn bọn họ, cầm áo choàng trên tay một lần nữa choàng lên người nàng. Lần này chàng trực tiếp không nói không rằng, bế ngang nàng lên đi về nhà.
Hoa Tư Dĩnh bị bế bất ngờ, hai tay choàng qua ôm cổ người kia. Gương mặt khó hiểu, khẽ thì thầm: “Phu quân, nơi này khác thường quá.”
Nghe lời nói ngây ngô của nàng, Minh Hạo liếc đôi mắt sắc lạnh nhìn người trên tay, môi hơi cong lên. Thấy nụ cười trên môi bạc của chàng, nàng càng không hiểu: “Sao vậy? Có gì mắc gì sao?”
Minh Hạo rũ ánh mắt có phần tối đi, nói: “Phu nhân, nàng đáng yêu thế này khiến ta muốn bắt nạt nàng quá đi mất.”
“Chàng… chẳng phải nói không bắt nạt ta nữa sao?”
“Đúng vậy nhưng mà…”
Yết hầu chàng hơi lay động, thấy như vậy Hoa Tư Dĩnh liền vùng vẫy muốn thoát khỏi: “Chàng bỏ ta xuống, bỏ ta xuống.”
“Ha ha ha ha.”
“Phu nhân, sao nàng nhát gan như vậy chứ? Vả lại, lúc đó nàng cũng sung sướng mà đúng không?”
Minh Hạo kề sát miệng vào tai nàng khẽ lên tiếng, ngay sau dứt lời liền nhân lúc người khác không để ý mà ngậm cái vành tai mềm mại trước mặt.
Cơ thể nàng bị hành động kia làm cho run rẩy, hai mắt mở to sợ sệt. Nàng không dám phản ứng quá mạnh, sợ nam nhân kia sẽ quăng mình xuống đất. Với lại, nơi này đáng sợ như vậy, nàng lại chẳng quen biết ai ngoài chàng…
Nếu chàng thật sự trở mặt, vậy nàng… vậy nàng… Thật sự không dám nghĩ tiếp.
Nhìn gương mặt như sắp khóc của người trước mắt, chân mày chàng hơi chau lại: “Đừng lúc nào cũng khóc như vậy. Không giải quyết được gì đâu.”
“Chàng…”
Hoa Tư Dĩnh cắn môi, bàn tay siết chặt, đầu quay sang nơi khác không thèm để ý đến nam nhan đang bế mình nữa.
[…]
Nhiều ngày sau đó, Hoa Tư Dĩnh lại bị chính phu quân của mình giam lỏng trong phủ. Nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt, còn có người đứng đó canh giữ, nàng tức đến mức giậm chân vài cái.
Người hầu thấy nàng như vậy không hiểu lý do mà lo lắng hỏi hang: “Phu nhân, trong người có chỗ nào không khỏe sao?”
“Minh Hạo ở đâu?”
Nghe nàng hỏi, người kia ngơ ngác lắc đầu: “Nô tì không rõ, lúc còn tờ mờ sáng lão gia đã rời khỏi phủ rồi.”
Hoa Tư Dĩnh cắn môi, ngồi xuống ghế: “Hắn dám nhốt ta không phủ? Hắn xem ta là cái gì chứ?”
“Có lẽ vì lão gia lo lắng cho phu nhân.”
“Ha, lo lắng cho ta?”
Nàng cười lạnh, cao giọng nhắc lại: “Ngươi cảm thấy như vậy sao? Ta bình thường không hay bước ra khỏi phủ. Nếu lo lắng thì căn dặn các người truyền lời lại cho ta là được. Cần gì làm chuyện như vậy chứ?”
Hành động này của Minh Hạo thật sự xúc phạm đến lòng tự tôn của nàng mà. Nàng là người cứng đầu như vậy sao?
Thôi được rồi, nếu như chàng đã không cho ta ra ngoài vậy ta sẽ vui chơi trong phủ vậy. Phu quân, khi chàng về phủ đệ này ra thế nào ta cũng chẳng biết đâu nha.
[…]
Đứng giữa sảnh chính điện Diêm Vương, Minh Hạo lạnh lùng nhìn người ngồi trên ghế, rồi lên tiếng: “Không biết hôm nay, ngài tìm ta có chuyện gì?”
Nghe giọng nói của chàng, người trên ghế khẽ nhướng mắt. Bàn tay nghịch nghịch cây bút trên tay, không lâu sau lên tiếng: “Ngươi và Hoa Tư Dĩnh không hợp nhau.”
Minh Hạo cười lạnh một tiếng, đôi mắt cũng trở nên lạnh lẽo: “Không hợp hay là do Diêm Vương muốn có nàng ấy?”
“Hỗn lão.”
Diêm Vương tức giận mà đập mạnh xuống bàn làm bàn gỗ nứt làm đôi, hắn trừng đôi mắt hung ác dán chặt lên người nam nhân trước mặt. Sau đó từ tốn bước chân đi xuống, khóe môi bất ngờ lại nở ra nụ cười.
“Minh Hạo, kiếp này của Hoa Tư Dĩnh là bị đẩy đi lịch kiếp thôi. Sau khi nàng ấy quay về vẫn sẽ làm Vương Hậu của ta.”
***Tác phẩm này là tác phẩm ký hợp đồng của NovelToon, mọi hành vi sao chép khi chưa được phép bị nghiêm cấm.***
***Hãy tải NovelToon để trải nghiệm đọc tuyệt vời hơn!***