Minh Nguyệt Kiều Kiều

Chương 11



14



Từ sau khi bệ hạ ra lệnh điều tra rõ án ngũ hoàng tử đã một tháng có thừa, bầu không khí của cả kinh thành ban đầu còn ầm ĩ náo nhiệt, bây giờ trở thành căng thẳng tĩnh lặng.



Mới đầu chỉ có cung nữ chăm sóc mẫu phi của ngũ hoàng tử bị tra, nhưng một khi đã tra, là không thể ngừng tay quay trở lại được.



Càng bới sâu còn kéo ra thêm chuyện tứ hoàng tử bị bệnh nằm lâu trên giường cũng bị người khác âm thầm táy máy.



Bới mãi bới cho đến cùng, tổng cộng có hơn năm mươi mấy người bị nhốt vào tù, từ những người ở bên Thái Y viện chỉ điểm, cho đến cung nữ vẩy nước quét nhà, cũng có thể nói liên quan đến rất nhiều người.



Tra ra được đến cuối, tất cả chứng cứ đồng loạt chỉ về phía nhị hoàng tử.



Ban đầu nhị hoàng tử hẵng còn muốn thanh minh.



Nhưng nào ngờ, thiên hạ đệ nhất thần y Lâm lão đột nhiên rời núi, không chỉ tự mình nghiệm xét xương cốt của ngũ hoàng tử, còn đích thân khám mạch cho tứ hoàng tử, xác nhận đúng cả hai hoàng tử đều bị trúng độc, hơn nữa còn chung một loại độc.



Chẳng qua ngũ hoàng tử bị độc từ trong bụng mẹ, cho nên chưa được ba ngày đã đứt hơi.



Còn tứ hoàng tử trúng độc khi còn là đứa bé, không yếu ớt như ngũ hoàng tử, nên mới nhặt về được một cái mạng.



Mà độc này không màu không vị, im hơi lặng tiếng cướp mạng người, chẳng phải thứ độc tầm thường, mà là thứ hiếm có trên trần gian.



Người bên Đại Lý tự khanh tiếp tục điều tra sâu một chặp nữa, tra ra được nhiều năm về trước nhị hoàng tử đã nhờ người mua độc này về.



Nghe bảo, bệ hạ sau khi đọc qua chứng cứ Đại Lý tự dâng lên, tức giận công tâm, hộc m.á.u ngất ngay tại chỗ, may mà có Lâm lão ở đây, kịp thời cứu chữa.



Nhưng không chữa thì thôi, chữa thì tra ra được bệ hạ cũng trúng loại đầu này, bây giờ chẳng khác gì dầu hết đèn tắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/minh-nguyet-kieu-kieu/chuong-11.html.]



Nhị hoàng tử lập tức bị giam lỏng vào trong cung.



Chỉ nửa ngày ngắn ngủi, thời tiết trong kinh thành đã thay đổi.



Ta và Tống Doanh Nguyệt đang thưởng trà trong phủ Tứ hoàng tử, nàng ấy nhìn bầu trời âm u, than nhẹ: "Nhìn tiết trời này, khéo là sắp mưa."



Ta không bày tỏ ý kiến: "Mưa cũng hay, rác rưởi tồn đọng trong kinh thành cũng nên được tẩy rửa."



"Nếu trời sắp mưa, thế hai vị cô nương ở lại đây dùng bữa tối đi, đợi mưa tạnh rồi khắc về." Đằng sau, một giọng nói ấm áp tựa suối nước nóng truyền đến.



Đi theo đó là một người con trai mặt mũi tuấn mỹ đẹp hệt ngọc sáng, ngồi ở trên xe lăn.



Người con trai đó tuy ngồi xe lăn, sắc mặt lại rất tốt, không nhìn ra chút vẻ bị bệnh nào.



"Vậy làm phiền tứ hoàng tử." Ta và Tống Doanh Nguyệt nhìn nhau, mỉm cười gật đầu.

Giang nam thương nhớ tình ai



"Đâu có phiền cơ chứ." Tứ hoàng tư khẽ cười, chân mày đuôi mắt ngập sự cảm kích: "Nếu không nhờ các ngươi thay bổn cung tìm được Lâm lão, khéo bổn cung phải vác cái thân ốm yếu bệnh tật đến c.h.ế.t thì thôi."



Nghe thế Tống Doanh Nguyệt vội xua tay: "Đây là công lao của Kiều Kiều, là Kiều Kiều bảo cho ta biết chỗ của Lâm lão, cũng là Kiều Kiều bảo ta đi tìm Lâm lão."



"Thế phải nhờ muội mới được, chứ người bình thường không làm được đâu." Ta chậm rãi nói.



"Nhị vị chớ khiêm nhường nữa." Tứ hoàng tử cười lắc đầu, có hơi bất đắc dĩ: "Tóm lại, nhị vị đều có ơn cứu mạng với bổn cung, sau này nhị vị có yêu cầu gì, chỉ cần nói ra là được."



"Tứ hoàng tử chỉ cần lo điều dưỡng cơ thể khoẻ lên là được rồi, đợi cơn mưa này qua, có rất nhiều chuyện làm phiền đến ngài đấy." Ta nhướn mày.