Ta nghe vậy liền nói:
“Mẫu thân nói phải. Đại ca mới đi ba năm, mà phụ thân đã vội lập người thừa tự khác, chẳng phải khiến mẫu thân đau lòng sao? Con biết phụ thân thương phu quân, nhưng phu quân con tự có tiền đồ, phụ thân không cần phải lo lắng.”
“Cái này…”
Công phụ ta vẫn còn lưỡng lự.
Lúc này, Tạ Quy Nguyên trở về, nắm lấy tay ta nói:
“Nương tử nói đúng! Phụ thân không cần lo cho con, con được Hoàng thượng đích thân ban chức, tương lai tự khắc có đường tiến thân. Chức thế tử, cứ để lại cho mẫu thân làm chút an ủi trong lòng đi.”
Hầu phu nhân nghe thế liền tươi cười rạng rỡ:
“Con trai con dâu đều nói thế, Hầu gia, ông còn lo gì nữa! Nguyên nhi à, con nay đã nên người, ta với di nương con thật lòng mừng thay cho con đấy!”
Hứa di nương khóc nức nở:
“Nguyên nhi… tốt lắm, tốt lắm! Sau này làm quan, nhất định phải vì dân mà mưu phúc, làm một vị quan thanh liêm chính trực!”
Tạ Quy Nguyên rưng rưng đáp:
“Đa tạ di nương dạy bảo, con nhất định sẽ ghi nhớ!”
14
Ta vốn tưởng rằng, tuy Tạ Quy Nguyên có tài năng Trạng nguyên, nhưng theo lệ, cũng chỉ có thể vào Hàn Lâm Viện rèn kinh nghiệm, tu sửa sử sách, ít thì một năm, nhiều thì ba năm năm năm mới được ra làm quan.
Không ngờ, chuyện ta phát cháo cứu đói ngoài thành chẳng biết bằng cách nào lại truyền đến tai Hoàng thượng.
Ngài vậy mà ban cho Tạ Quy Nguyên làm Khâm sai đại thần, sai đi điều tra nạn hạn ở Dự Châu.
Một khi tra ra, mới biết Dự Châu hạn hán nghiêm trọng, khiến mùa màng mất trắng.
Quan phủ lại câu kết cùng thương nhân đầu cơ tích trữ, nâng giá gạo, mặc sức vơ vét, khiến bách tính khổ không kể xiết.
Ta đau lòng quá, liền quyên ra lượng lương thực trị giá cả triệu lượng bạc, giải quyết cơn nguy cấp ấy.
Đợi đến khi Tạ Quy Nguyên hồi kinh, Hoàng thượng vui mừng, phong chàng làm Thị lang Bộ Binh, vừa vào đã là quan tam phẩm!
Sau đó, biên cương chiến sự khẩn cấp, quốc khố trống rỗng khiến quân nhu thiếu thốn.
Ta lại đau lòng, liền quyên thêm một triệu lượng quân lương và lương thảo.
Hoàng thượng vui mừng, liền phong Tạ Quy Nguyên làm Thượng thư Bộ Hộ, nhất phẩm đương triều!
Chuyện của ta truyền đến tai Hoàng hậu và Thái hậu, hai người lập tức triệu ta vào cung.
Sau khi biết ta buôn bán khắp Đại Hạ, thương thuyền vươn đến bốn biển chư quốc, liền quyết định từ nay toàn bộ việc cung ứng vật phẩm trong cung đều giao cho ta đảm trách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Còn xin Hoàng thượng ban cho ta một tấm hoành phi đề chữ [Thiên hạ đệ nhất hoàng thương].
Trước mặt Hoàng hậu và Thái hậu, hai vị tri kỷ ấy, ta vô cùng cảm kích, thường xuyên vào cung bái kiến, dâng lên đủ thứ kỳ trân dị vật mà ta sưu tầm khắp nơi.
Dỗ được Hoàng hậu coi ta như bằng hữu, còn Thái hậu thì đích thân nhận ta làm nghĩa nữ, lại định phong ta làm Quận chúa.
Từ khi nhận Thái hậu làm nghĩa mẫu, ta càng dốc lòng làm việc cho hoàng gia hơn nữa, dù sao, đó chẳng phải là “việc nhà mình” sao!
Chỉ cần “hoàng huynh” mở miệng, ta không bao giờ nói không!
Sau này, ta trái một triệu, phải một triệu, cứ thế mà ném tiền, ép cho Tạ Quy Nguyên đến năm hai mươi bảy tuổi đã ngồi vào ghế Thủ phụ nội các.
Vì công cao lại tuổi trẻ, Hoàng thượng chẳng biết phong thêm chức gì, đành đặc biệt phong cho Tạ Quy Nguyên tước Tĩnh An Hầu.
Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, nhà ta từ dòng thương nhân hèn mọn, bỗng hóa thành danh môn hiển quý nhất Đại Hạ!
Cả Tạ gia, trên dưới đều chỉ biết vị Nhị gia quyền khuynh triều dã, rồng phượng trong loài người này, mà đã quên mất người đại ca từng được cho là đã c.h.ế.t trận sa trường năm xưa.
Cũng chính lúc ấy, Tạ Tri Lễ, đại ca của Tạ Quy Nguyên, trở về.
Người đến vóc dáng tương tự Tạ Quy Nguyên, tướng mạo thô ráp hơn, không có vẻ nho nhã thư sinh.
Lúc này, hắn ta mặc một thân áo vải, tay cầm trường kiếm, chỉ thẳng về phía ta.
“Mộ thị! Ta mới là tiểu hầu gia của phủ Hầu, là phu quân chân chính của ngươi! Người bên cạnh ngươi chẳng qua chỉ là đứa con thứ xuất hèn mọn của một di nương, ngươi bị lừa rồi!”
Ta nhìn Tạ Tri Lễ trước mắt, trong phút chốc sững sờ.
Con thứ xuất, hèn mọn ư?
Đã bao năm rồi, chưa từng có ai dám nói những lời như thế trước mặt Tạ Quy Nguyên nữa.
Bởi lẽ, nay chàng chính là Thủ phụ nội các quyền khuynh triều chính, kiêm nhiệm nhiều chức, lại là Tĩnh An Hầu do Hoàng thượng thân phong!
Thấy ta không nói, Tạ Tri Lễ tưởng rằng ta sợ, liền hừ lạnh:
“Ngươi là thê tử kết tóc của ta, lại tư thông với đệ phu, trái đạo làm thê tử, không xứng là phụ nhân Tạ gia! Nể tình ngươi nhiều năm phụng dưỡng song thân ta, ta có thể không hưu ngươi, giữ cho ngươi chút thể diện.”
“Nhưng ngươi phải tự viết đơn xin ra khỏi nhà, hạ mình từ chính thê xuống làm thiếp, đem toàn bộ hồi môn giao lại cho Minh Nguyệt! Dù sao mấy năm nay ta vắng nhà, đều là Minh Nguyệt thay ngươi hầu hạ phu quân, sinh con nối dõi cho Tạ gia, ngươi phải biết cảm ân!”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều lộ vẻ khó tả nhìn hắn ta.
Đại nữ nhi của ta, Tạ Như Ý, không nhịn được lên tiếng:
“Đệ đệ, đây là vị đại bá mà phụ thân nói đã mất sớm sao? Sao lại nói chuyện như vậy? Nhà mình nghèo đến mức không mua nổi gương, hay là không có nước tiểu để soi, mà lại muốn mẫu thân ta làm thiếp cho hắn?”
Còn Tạ Cẩn, đứa con trai vàng ngọc từ nhỏ được Thái hậu cưng chiều, trước mặt Hoàng thượng cũng gọi một tiếng “cữu cữu” ngọt xớt.