Ta liền nói:
“Đúng thế! Con biết mẫu thân thương nhớ đại ca, nếu lại phải nhọc lòng lo chuyện trong phủ, điều hành việc nhà thì khổ quá.”
“Giờ con đã gả vào rồi, chuyện trong phủ xin mẫu thân đừng nhọc tâm nữa. Mẫu thân cứ thoải mái ra ngoài uống trà cùng các phu nhân khác, dạo phố, mua ít vải đẹp may vài bộ xiêm y mới, rồi sắm thêm mấy món trang sức hợp thời, chẳng phải rất vui sao?”
“Ta…”
Hầu phu nhân nhìn ta, lại nhìn Lý ma ma, nhất thời chẳng biết nói gì.
Lúc ấy, ma ma bên cạnh ghé sát tai bà ta, nói nhỏ:
“Phu nhân, đó là mười vạn lượng bạc mỗi năm đấy! Đem quyền quản gia giao cho Nhị thiếu phu nhân thì có sao đâu? Chúng ta chẳng cần làm gì, mà vẫn hưởng bạc, thế nào cũng là lời cả rồi…”
Hầu phu nhân nghe vậy thì lòng liền nhẹ nhõm:
“Chi nhi nói phải! Vậy từ nay việc trong phủ Hầu đều giao cho con lo liệu!”
Vốn định đến đây để lập uy, phô oai chức vụ bà mẫu, ai ngờ Hầu phu nhân hồ đồ thế nào lại tự tay giao cả thẻ điều hành phủ cho ta.
Ta tùy ý đưa thẻ cho một ma ma quản sự:
“Hãy kiểm tra lại xem Hầu phủ hiện còn những sản nghiệp gì, rồi dò xét xem trong phủ có ai thực sự biết làm việc. Người nên cho nghỉ thì cho nghỉ, người đáng trọng dụng thì trọng dụng. Từ nay mỗi năm mười vạn lượng bạc hiếu thuận này, đều phải tự phủ Hầu kiếm ra!”
“Vâng, tiểu thư!”
Từ đó, Tạ Quy Nguyên ở lại Lan Đài Thư Viện học hành.
Ngoại tổ phụ và hai cữu cữu nghiêm khắc dạy bảo, mà Tạ Quy Nguyên lại là người có tư chất học hành, thêm tính tình ôn hòa, hay giúp người, nên trong đám đồng học ai cũng kính trọng, tiếng tốt lan xa.
Còn ta, tháng nào cũng đều đặn đón đưa, không ngại mưa gió, được người đời khen là hiền thê gương mẫu, tiếng thơm truyền khắp nơi.
Ba năm sau, ta sinh được một con gái rồi lại thêm một con trai.
Con gái lớn tên Tạ Như Ý, con trai nhỏ tên Tạ Cẩn, đều là ngoại tổ phụ đặt.
Đúng là trai gái song toàn, hợp thành một chữ “Hảo"!
Hầu gia và Hầu phu nhân lại tỏ ra không vui, vì mình không được quyền đặt tên cho cháu trai cháu gái.
"Hẳn là nên gọi là Niệm Tri, Niệm Lễ mới phải!"
Cười c.h.ế.t mất thôi, Tạ Tri Lễ có góp công gì vào đâu, tưởng nhớ hắn ta để làm gì chứ?
13
Tạ Quy Nguyên không ở nhà, ta liền mang theo hai đứa con, vừa buôn bán làm ăn, vừa cùng bên phủ Hầu đ.á.n.h thái cực, ngày tháng trôi qua cũng thú vị vô cùng.
Ta vốn nghĩ, Tạ Quy Nguyên bắt đầu học muộn, dù có thông minh đến đâu, được danh sư chỉ dạy thế nào đi nữa thì cùng lắm cũng chỉ lấy được chút công danh mà thôi.
Không ngờ tổ tiên thật sự phù hộ, hắn lại thi đỗ nhất giáp đệ nhất danh, được Hoàng thượng đích thân điểm danh làm Trạng nguyên lang!
Khi tin ấy truyền về, ta đang ở trong phủ tính sổ sách.
Chỉ nghe thấy Hồng Thử lăn một vòng chạy ào vào, vừa thở hổn hển vừa kêu:
“Đỗ rồi! Tiểu thư! Cô gia đỗ rồi!”
Ta biết hắn có thể đỗ, nên điềm tĩnh nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đỗ thì đỗ, làm gì mà quýnh quáng thế? Đỗ mấy giáp, mấy danh à?”
Hồng Thử reo:
“Nhất giáp đệ nhất danh!”
Ta trợn mắt:
“Nhất giáp đệ nhất danh... chẳng phải là Trạng nguyên sao?”
Niềm vui quá lớn khiến ta gần như không dám tin.
“Ngươi nói thật chứ? Tạ Quy Nguyên… thi đỗ Trạng nguyên thật sao?”
Hồng Thử gật đầu như trống bỏi:
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Vâng vâng vâng! Thái giám truyền chỉ đã lên đường rồi, nô tỳ vừa nghe tin liền chạy về báo cho người, giày cũng rơi mất một chiếc rồi đây!”
Ta vội vàng đứng dậy:
“Nhanh! Mau chuẩn bị bạc thưởng!”
“Cả trong phủ này lẫn bên phủ Hầu, từ trên xuống dưới đều phải có thưởng! Còn nữa, ngươi mang năm ngàn lượng bạc ra ngoài thành mở nồi cháo, phát cháo ba ngày, coi như vì phu quân ta mà tích phúc!”
Hồng Thử đáp:
“Vâng vâng, nô tỳ đã chuẩn bị sẵn cả rồi, tiểu thư cứ yên tâm! Người mau thay xiêm y đi, lát nữa Nhị gia và thái giám truyền chỉ đến, người còn phải ra tiếp chỉ nữa mà!”
Ta vội nói: “Phải phải, mau! Mau chải đầu điểm trang cho ta!”
Hầu gia nghe tin Tạ Quy Nguyên thi đỗ Trạng nguyên thì vui mừng đến không biết làm sao cho phải.
“Không ngờ Tạ gia chúng ta lại có thể sinh ra một Trạng nguyên lang!”
Rồi ông quay sang trách Hầu phu nhân:
“Tất cả đều tại bà! Trước kia chỉ lo cho con trai mình, không cho Nhị gia học hành đàng hoàng. Nếu sớm rèn luyện, e là sớm đã đỗ rồi!”
Hầu phu nhân ấm ức nói:
“Hầu gia nói gì thế? Thiếp đối với Lễ nhi và Nguyên nhi xưa nay đều một lòng như nhau. Là Nguyên nhi tự mình không chịu cố gắng, sao lại trách được thiếp?”
“Giờ có được vận may thế này, toàn là công của con dâu! Nếu không nhờ danh sư ở Lan Đài Thư Viện chỉ dạy, dựa vào sức nó, liệu có thi đỗ nổi không? Chẳng lẽ ta muốn cho Lễ nhi đi học, Hầu gia có bản lĩnh đưa được người vào Lan Đài Thư Viện chắc?”
“Bà…”
Hầu gia bị lời ấy làm cho nghẹn, hất tay áo nói:
“Ta mặc kệ! Giờ ta sẽ mở gia phả, ghi tên Nguyên nhi vào dưới danh nghĩa bà, tính là con đích xuất, rồi dâng tấu lên Hoàng thượng xin phong làm thế tử, sau này kế thừa tước Hầu!”
Hầu phu nhân nghe thế liền giãy nảy, ngồi phịch xuống đất khóc rưng rức:
“Hầu gia, ngài quên Lễ nhi rồi sao? Lễ nhi mới mất ba năm, ngài liền muốn để Nguyên nhi chiếm chỗ nó à?”
“Nguyên nhi nay là Trạng nguyên lang, lại là cháu rể của Tiền Thái phó, tiền đồ rộng mở, há lại coi trọng cái tước Hầu nhà ngài? Không thể để lại cho Lễ nhi một chút niệm tình sao?”
Ban đầu ta còn tưởng Hầu phu nhân là vì thương con ruột, trong lòng chưa nguôi, nay xem ra hóa ra bà ta sớm biết con mình chưa c.h.ế.t, nên cố tình giữ lại vị trí đó cho hắn ta!