Còn có một việc ta không nói với ai: người bán cho ta căn nhà ấy vốn là một quan viên trong triều, đang cần gấp bạc xoay xở.
Ta thì thiếu nhà, ông ta thì thiếu tiền, thế là vừa đẹp.
“Được rồi, dọn hết viện ra cho ta, chuyển toàn bộ đồ của nhị gia sang nhà ta luôn.”
“Lại chuẩn bị thêm một cỗ xe ngựa, để Lý ma ma đi cùng ta ra ngoài một chuyến. Ta muốn chọn ít lễ vật, ba ngày nữa sẽ đưa nhị gia đến ra mắt ngoại tổ phụ và cữu cữu!”
4
Nhà ngoại của ta vốn là dòng dõi thư hương.
Ngoại tổ phụ ta từng giữ chức Thái phó, hai cữu cữu tuy không làm quan trong triều, nhưng lại mở một thư viện nổi danh khắp thiên hạ ‘Lan Đài Thư Viện’.
Không ít quan viên trong triều đều từng là môn sinh của hai cữu cữu.
Con cháu quý tộc đều lấy việc được vào học ở Lan Đài Thư Viện làm vinh dự.
Chỉ tiếc rằng, chỉ tiêu của thư viện có hạn, dù có vàng ngàn lượng cũng khó mà mua nổi một chỗ.
Điều kiện khảo hạch để vào được rất cao, người thường muốn bước chân vào Lan Đài Thư Viện quả thực là khó như lên trời!
Tạ Quy Nguyên đã trở thành nam nhân của ta, tất nhiên phải đi theo con đường khoa cử, vì Mộ gia chúng ta mà giành lấy công danh cáo mệnh, thê tử hưởng đặc quyền.
Nếu không phải vì thế, ta bỏ ra từng ấy bạc mua hắn về làm gì?
Ta dẫn theo Lý ma ma, dạo khắp con phố phồn hoa nhất kinh thành, mua quà cho toàn bộ người trong nhà ngoại, đến cả những ma ma quản sự có địa vị và các đại nha hoàn cũng không bỏ sót.
Bút, mực, giấy, nghiên; gấm vóc, lụa là; trâm cài, vòng ngọc; phấn son, nước hoa thứ gì ta cũng chọn loại tốt nhất!
Lý ma ma nói:
“Tiểu thư à, nô tỳ thấy đồ trong kinh thành này cũng chẳng có gì đặc biệt, giá thì đắt gấp mấy lần chỗ ta, mà đồ đạc lại chẳng bằng mấy món hàng mới mẻ do thuyền buôn của ta chở từ Nam Dương về.”
Ta gật đầu:
“Ừm, bà làm chủ đi, mua lấy vài chục cửa tiệm, rồi tìm mấy người quản lý giỏi giang quen việc. Chuyển một phần việc buôn bán ở phương Nam của ta về đây.”
Lý ma ma nói:
“Xin tiểu thư cứ yên tâm! Lão nô nhất định sẽ khiến số bạc tiểu thư bỏ ra, thu lại gấp mười gấp trăm lần!”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Điều đó ta chẳng hề nghi ngờ, người Mộ gia chúng ta, từ trên xuống dưới ai cũng biết kiếm bạc.
Nếu không thì phụ thân ta cũng chẳng thể gây dựng được cơ nghiệp to lớn đến thế.
Nói đến phụ thân, ta lại thấy nhớ ông thật.
Ông đem toàn bộ gia sản làm của hồi môn cho ta, trong tay chắc chỉ còn lại chừng một hai trăm vạn lượng bạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ai, ta phải nhanh chóng sinh cho ông một ngoại tôn tử, để người trong tộc khỏi chê cười ông tuyệt tự, khỏi phải nghĩ đến chuyện nhận con nuôi để nối dõi, thừa kế tài sản Mộ gia chúng ta!
Buổi sáng ta ra ngoài, bận rộn đến gần tối mới về phủ.
Vừa đến cửa, đã thấy người khiêng đồ bị người hầu trong hầu phủ ngăn lại, không cho khiêng đồ vào.
“Kim Chi à, con làm gì thế? Sao lại dọn đồ vậy?”
Ta mỉm cười đáp:
“Viện mà con ở tối qua vốn là của đại ca để lại. Dù đại ca không còn nữa, nhưng cũng nên giữ lại chút kỷ niệm cho người, chẳng phải sao? Con là đệ muội, ở đó e là không hợp lễ.”
“Hơn nữa, người xem còn mang theo bao nhiêu người về, nếu đều ở trong hầu phủ thì chật chội lắm. Ban đầu con cũng định để họ theo đoàn đưa dâu trở về, nhưng họ đều là những người con đã quen dùng.”
“Nếu để họ đi, lại bất tiện cho con. Còn nữa, nếu họ về rồi, phụ thân con có hỏi tới, lỡ họ buột miệng nói điều gì khiến người lo lắng thì chẳng hay chút nào.”
“Thế nên con tự mình quyết định, mua luôn tòa viện bên cạnh phủ Xương Bình hầu. Một là để an trí đám người này, có chỗ dừng chân ổn định; hai là về sau con còn phải buôn bán, người ra kẻ vào tấp nập, e quấy rầy sự yên tĩnh của hai vị lão nhân.”
“Còn về phần Nhị gia, đã là phu thê với con, tất nhiên phải cùng ở một chỗ, phải không ạ?”
Nghe đến đây, người trong hầu phủ đều cau mày.
Ta vội vàng nói thêm:
“Xin bà mẫu yên tâm, con và Nhị gia ở bên cạnh thôi, sáng tối thăm hỏi tuyệt không dám quên.”
“Hôm nay con còn mua rất nhiều đồ cho phụ mẫu nữa, người mau đến xem có thích không…”
Hầu phu nhân vốn định nói gì đó, nhưng liền bị mấy món trang sức và vải vóc ta mua làm cho thu hút, đành hồ đồ mà đồng ý để chúng ta tách phủ ở riêng.
“Đứa nhỏ này thật có chủ ý, đã nghĩ kỹ rồi thì cứ theo ý con vậy.”
Hầu gia tuy có chút bất mãn, nhưng vốn là người sợ thê tử, việc gì cũng nghe theo phu nhân.
Dù sao mấy thứ ta mua kia cũng đều là tiền của con trai ông và của hầu phủ, nên ông chẳng nói thêm lời nào.
5
Ba ngày tiếp theo, ta sai Lý ma ma âm thầm thu xếp, thăm dò khắp hầu phủ một lượt.
Từ trên xuống dưới, có những ai, thường ngày làm gì, tính tình sở thích ra sao, đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Ngay cả thân thích của hầu phu nhân và hầu gia, ta cũng cho người dò hỏi tường tận.
Thì ra hầu phu nhân là kẻ 'ăn cây táo rào cây sung', nhà mẹ đẻ có cả đám họ hàng nghèo khó cần chu cấp.
Bao năm nay vào hầu phủ, bà ta chẳng ít lần lấy tiền bạc trong phủ để bù đắp cho huynh đệ và cháu trai bên ngoại.
Ta đã muốn thay Tạ Quy Nguyên đền đáp, tất nhiên sẽ không để ai bắt được lỗi.