Mỗi Chúng Ta Một Vòng Tròn Khuyết

Chương 3: Người Ta Không Rời Bỏ Nhau Vì Hết Yêu, Mà Vì Không Còn Chịu Được Nhau Nữa



Bữa tối hôm ấy, hai người ăn trong im lặng.

Canh cải nấu thịt bằm, đậu hũ rim mắm, cá nục chiên và một ít cơm trắng – những món An vẫn thường nấu, vẫn thường ăn suốt mấy năm nay. Kiên vẫn ăn như cũ, không khen, không chê. Còn An, cứ múc từng muỗng cơm lên miệng rồi để nó trôi tuột xuống cổ họng như một thói quen sinh tồn.

Không ai nhắc đến chuyện hồi chiều. Không ai nhắc đến cô gái lạ trong tin nhắn. Không ai nhắc đến ba chữ: người thứ ba.

Không phải vì họ đã quên. Mà là vì không còn gì để nói nữa.

 

Người ta thường nghĩ chia tay là vì hết yêu.

Nhưng với An, cô hiểu rồi – chia tay là khi ta đã chịu đựng đủ.

Cô đã từng chịu đựng việc Kiên đi sớm về muộn.

Chịu đựng những lần nói dối trắng trợn.

Chịu đựng ánh mắt lảng tránh, những lời nói nhạt nhòa, sự chạm vào thân thể cô không còn vì yêu mà chỉ để “trả bài” đúng lịch.

Mỗi lần như thế, cô lại tự dặn mình:

"Thôi, mình còn con. Còn nhà. Còn bao điều chưa thể buông."

Nhưng sự chịu đựng ấy – cứ tích lại, từng chút một. Như nước nhỏ giọt trên phiến đá. Không ồn ào. Không dữ dội. Nhưng đến một lúc nào đó, phiến đá cũng nứt.

________________________________________

Tuần kế tiếp, An xin nghỉ làm một ngày.

Cô gửi bé Sóc sang nhà bà ngoại. Tự mình đến quán cũ nơi họ từng tổ chức tiệc cưới – một nhà hàng nhỏ bên bờ sông, nơi năm đó hai vợ chồng chỉ đủ tiền làm bữa tiệc ấm cúng mời hai bên gia đình và vài người bạn thân.

Nơi ấy bây giờ đã đổi chủ. Nhưng bàn ghế vẫn vậy. Gạch lát vẫn vậy. Ánh sáng nắng chiều rọi xuống mặt nước vẫn vàng rượm như ngày xưa.

An ngồi một mình, gọi ly nước chanh.

Trong tay là một cuốn sổ tay cũ – nơi cô từng viết những dự định sau khi cưới:

“Năm đầu tiên – trả xong nợ cưới.

Năm thứ hai – sinh em bé.

Năm thứ ba – dành tiền mua nhà nhỏ.

Năm thứ tư – đi Đà Lạt một chuyến, chỉ hai đứa.

Năm thứ năm – đổi tủ lạnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Năm thứ sáu – đổi xe mới…”

Cô lật đến trang cuối cùng. Không còn gì sau dòng “năm thứ sáu”. Giống như cuộc hôn nhân của cô – dừng lại lưng chừng mà chẳng ai biết rõ bắt đầu rạn từ khi nào.

________________________________________

Tối đó, An viết đơn ly hôn.

Cô không đưa cho Kiên. Cô chỉ để nó trong ngăn kéo bàn làm việc, như một thứ bằng chứng rằng mình đã suy nghĩ rất nghiêm túc về việc rời đi.

Cô chưa dám rời đi ngay. Nhưng cũng không còn muốn tiếp tục như cũ.

Họ vẫn sống trong cùng một nhà, vẫn chia nhau tiền học của con, vẫn ăn cơm chung, ngủ cùng giường. Nhưng An không còn nhắn tin cho Kiên để hỏi “về chưa?”. Không còn đợi anh cùng ăn tối. Không còn cầm quần áo lên ngửi để biết anh vừa đi đâu về.

Hôn nhân của họ chuyển sang một giai đoạn khác.

Không còn là vợ chồng.

Cũng chưa hẳn là người dưng.

________________________________________

Một tối nọ, Kiên đứng trước cửa phòng làm việc của An.

Cô đang chấm bài học sinh – những bài văn về “gia đình của em”, “người em yêu thương nhất”.

“Em có rảnh không?” – anh hỏi.

An ngước lên. Đặt bút xuống. Chờ đợi một điều gì đó.

Một lời xin lỗi. Một lời giải thích. Hay ít nhất là một câu: “Chúng ta đã đi sai rồi, có thể quay lại được không?”

Nhưng Kiên chỉ nói:

“Mai ba mẹ anh lên thăm Sóc. Em sắp xếp nhé.”

An gật đầu.

Cười nhẹ.

“Ừ. Em biết rồi.”

________________________________________

Hết Chương 3

________________________________________