Bé Sóc lên sáu tuổi.
Biết buộc dây giày, biết tự đ.á.n.h răng, biết phân biệt khi mẹ giận thì sẽ im lặng, khi ba giận thì sẽ đóng sập cửa.
Con bé chưa hiểu được những khái niệm như ngoại tình, tan vỡ, hay đơn ly hôn.
Nhưng Sóc biết – gần đây ba không còn bế mình từ phòng khách vào giường ngủ nữa. Mẹ không còn hát ru mỗi tối. Và khi nó kể chuyện ở lớp, cả ba lẫn mẹ đều chỉ "ừ" một tiếng mà không thực sự nghe.
________________________________________
"Mẹ ơi, hôm nay cô giáo nói con vẽ giỏi nhất lớp!"
"Ừ, ngoan."
"Ba ơi, con không thích bạn Nam, bạn ấy xấu tính!"
"Ừ, con ăn cơm chưa?"
________________________________________
Tối hôm đó, Sóc đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ ba mẹ. Con bé không gõ cửa. Chỉ đứng đó, lặng thinh.
Ánh đèn vàng hắt ra từ khe cửa, nghe lỏm được tiếng cạch cạch bàn phím, rồi tiếng mẹ thở dài.
Ba đang ở đâu? Không biết.
Sóc quay lại giường của mình, nằm co người. Trong bóng tối, nó chợt nhớ lại lần ba mẹ cãi nhau to nhất. Mẹ khóc. Ba đập tay lên bàn. Con bé trốn dưới gầm giường, lấy tay bịt tai.
Từ sau hôm đó, mọi thứ trở nên... im lặng. Một kiểu im lặng còn đáng sợ hơn la hét.
________________________________________
Một ngày khác, Sóc được ba đưa đi nhà sách. Không phải lần đầu, nhưng lâu rồi mới có dịp chỉ hai cha con.
"Con muốn mua gì?"
"Con muốn truyện tranh. Và... mua thêm sách cho mẹ đọc nữa."
Kiên nhìn con gái. Ánh mắt nó trong veo, chẳng hiểu gì về những điều người lớn đang cố giấu.
"Sao lại mua cho mẹ?"
"Vì dạo này mẹ không cười. Con nghĩ mẹ buồn. Con muốn mẹ vui lại..."
________________________________________
Trong khoảnh khắc ấy, Kiên thấy tim mình đau nhói – không phải vì sự dằn vặt của người đàn ông từng đi chệch hướng, mà vì anh thực sự không biết nên bắt đầu lại từ đâu.
An không nói gì. Không trách móc. Không rời đi. Nhưng cũng không còn là người vợ mà anh từng quen thuộc.
Mỗi lần anh chạm vào vai cô lúc nằm ngủ, cô chỉ khẽ xoay người, giả vờ ngủ say.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mỗi sáng khi anh dậy sớm hơn, cà phê đã pha. Nhưng ly của cô thì nguội.
________________________________________
Buổi tối hôm ấy, cả nhà ba người ăn lẩu hải sản. Kiên mua về – món An thích, Sóc cũng mê tôm.
Mọi thứ tưởng như bình thường.
Cho đến khi Sóc hỏi:
"Ba mẹ có đang giận nhau không?"
An khựng lại giữa đũa. Kiên im lặng.
"Tại vì con thấy ba hay ngủ ở phòng ngoài. Mẹ thì toàn buồn buồn. Ba mẹ đừng ly dị nha?"
Câu nói ấy làm cả hai người lớn c.h.ế.t lặng.
________________________________________
Người lớn tan vỡ trong im lặng.
Nhưng trẻ con thì không vô cảm.
Chúng chỉ không biết phải gọi tên cảm giác bất an ấy là gì.
________________________________________
Tối hôm đó, An ngồi cạnh giường con, vuốt tóc bé.
"Con yêu à, nếu một ngày nào đó... mẹ không còn ở nhà này mỗi ngày nữa, con sẽ buồn không?"
Sóc dụi mắt:
"Con muốn ở cùng cả ba và mẹ cơ. Mẹ đi đâu, con đi theo."
________________________________________
An nhìn đứa con gái nhỏ, trái tim mềm ra từng mảnh.
Cô chưa từng nghĩ đến việc giành quyền nuôi con. Cũng chưa từng nghĩ sẽ bỏ đi, để lại Kiên với một đứa trẻ cần chăm sóc từng bữa cơm, giấc ngủ.
Nhưng cô mệt rồi. Mệt với việc cố níu. Mệt với việc giả vờ.
Chỉ là... cô vẫn chưa đủ can đảm để đặt dấu chấm hết.
________________________________________
📌 Hết Chương 4