An đọc lại bản nháp đơn ly hôn trên laptop. Dòng chữ "chúng tôi thuận tình ly hôn, không tranh chấp tài sản, đồng thuận quyền nuôi con thuộc về mẹ" cứ thế lặp lại trong đầu như tiếng gõ cửa lúc nửa đêm – không lớn, nhưng gõ mãi, không dứt.
Cô không gửi. Không in ra. Cũng không xóa.
Nó nằm đó như một cái nút đỏ trong cuộc sống tưởng chừng đã nguội lạnh này – chỉ chờ một cái nhấn tay.
________________________________________
Ba tháng gần đây, cuộc sống của họ như một vở kịch đã thuộc lời thoại.
• Buổi sáng: Anh pha cà phê, cô chuẩn bị bữa sáng cho con.
• Buổi tối: Anh rửa bát, cô tắm cho bé Sóc.
• Cuối tuần: Đi siêu thị, cùng chọn thực phẩm, thanh toán xong thì lặng lẽ xách giỏ về.
Không cãi nhau. Không lạnh lùng. Nhưng tuyệt đối không còn ấm áp.
Người ngoài nhìn vào có thể sẽ thốt lên: “Đúng là một gia đình kiểu mẫu.”
Nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu, họ đã c.h.ế.t trong nhau từ lúc nào.
________________________________________
An từng rất tin vào tình yêu. Tin vào lời thề "một đời một kiếp". Tin rằng nếu cả hai cùng cố gắng, chẳng có điều gì là không thể vượt qua.
Cho đến khi phát hiện một tin nhắn ngắn ngủi lúc hai giờ sáng:
"Ngủ chưa? Anh nhớ em."
Không dài. Không quá táo tợn. Nhưng đủ để mọi niềm tin của cô đổ sập.
Kiên không phủ nhận. Nhưng cũng không hối hận.
“Chỉ là cảm xúc thoáng qua. Anh chưa từng có ý định bỏ vợ con. Chỉ là… anh thấy lạc lõng trong chính căn nhà này.”
“Còn em? Em có từng nghĩ em đang ở một mình trong cuộc hôn nhân này không?”
________________________________________
Sau cuộc nói chuyện đó, họ sống như hai cái bóng đi bên nhau.
An không tra hỏi. Kiên không xin lỗi.
Mọi thứ giống như một tờ giấy bị vò nát, có duỗi phẳng cũng chẳng trở lại như ban đầu.
________________________________________
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một tối khuya, An lặng lẽ ra ban công. Trời không lạnh, nhưng cô vẫn quấn chặt khăn quanh cổ.
Kiên ra sau.
“Em vẫn chưa ngủ?”
“Anh có nghĩ… hai người sống cùng một mái nhà, nhưng không còn cảm thấy cần nhau nữa, thì có nên tiếp tục không?”
Anh im lặng. Lâu thật lâu.
“Có thể… không nên. Nhưng còn con thì sao?”
An cười nhạt. Nụ cười chẳng mang theo chút cảm xúc nào.
“Chúng ta đã lấy con làm lý do để tiếp tục quá lâu rồi, Kiên.”
________________________________________
Ngày hôm sau, cô gửi đơn.
Kiên không ký ngay. Anh chỉ cầm lên, đọc từng dòng. Đôi tay anh run nhẹ. Lần đầu tiên, từ khi bắt đầu khủng hoảng này, anh mới thật sự đối diện với nỗi sợ mất An.
“Anh… vẫn còn yêu em.”
“Em biết. Nhưng có những vết rạn, dù không vỡ ra, cũng không thể lành lại được nữa.”
________________________________________
Họ ký vào đơn sau đó một tuần. Không ai khóc. Không một lời trách móc.
An chuyển về nhà mẹ. Sóc được sắp xếp học gần nơi ở mới. Kiên vẫn đưa đón con vào cuối tuần, vẫn nấu món bé thích, vẫn là một người cha tốt.
Chỉ khác là... họ không còn là vợ chồng nữa.
________________________________________
Có những kết thúc, không ồn ào, không bi kịch.
Chỉ là hai người lớn, sau khi đã thử hết mọi cách, vẫn không thể cứu nổi một mái ấm.
Ly hôn không phải là thất bại.
Mà là dấu chấm cho một cuộc chiến thầm lặng – nơi chẳng ai thắng.
________________________________________
Hết chương 5