Một buổi chiều đầu tháng Mười, An trở lại Đà Lạt – thành phố mà cô đã gắn bó suốt bốn năm đại học. Đã mười năm kể từ ngày tốt nghiệp, cô chưa từng quay lại.
Mọi thứ đổi thay rất nhiều, nhưng không hiểu sao, cô lại dễ dàng tìm được đường đến quán cà phê nhỏ nằm trên triền dốc xưa kia – nơi cô từng hay ngồi đọc sách, viết nhật ký, chờ một người.
"Hóa ra, có những ký ức, chỉ cần nhắm mắt lại, vẫn có thể tìm về."
An chọn bàn sát cửa sổ. Bên ngoài, mưa bụi lất phất. Thành phố lãng đãng trong một vẻ cô đơn đẹp đến lặng người. Cô gọi một ly bạc xỉu nóng. Cái vị ngọt dịu pha chút đắng nhẹ, vẫn như ngày nào.
“An?”
Cô giật mình quay lại. Người đàn ông đứng trước mặt mặc sơ mi trắng, áo khoác dạ mỏng, đôi mắt vẫn là đôi mắt ấy – dịu dàng, trầm tĩnh, và sâu đến mức khiến người ta không dám nhìn lâu.
Vũ.
________________________________________
Họ từng là bạn cùng lớp năm hai, từng thân thiết đến mức ai cũng tưởng là một cặp. Nhưng rồi thời gian, khoảng cách, và những lựa chọn riêng đã đẩy họ trôi dạt khỏi đời nhau.
Vũ ngồi xuống đối diện cô, không hỏi quá nhiều. Chỉ cười, gật đầu, và bảo: “Vẫn là kiểu gọi cà phê cũ nhỉ.”
Cô cũng mỉm cười. “Còn anh, vẫn đi Đà Lạt vào mỗi mùa mưa sao?”
Có những người, dù đã xa nhau cả chục năm, gặp lại vẫn có thể nói chuyện như chưa từng rời xa.
________________________________________
An kể cho Vũ nghe về công việc, về Sóc – đứa con gái đang học lớp 1 và rất thích hát. Cô không kể về Kiên. Cũng không kể về cuộc ly hôn. Nhưng có lẽ, Vũ hiểu.
“An à, có những vết thương không cần kể, cũng vẫn lộ rõ trong ánh mắt.”
Họ lang thang qua những con phố ngập mùi thông ẩm. Qua chợ đêm, qua quảng trường – nơi từng chụp một bức ảnh chung trong đêm Giáng Sinh năm ấy.
________________________________________
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tối hôm đó, An ngồi trong căn phòng khách sạn nhỏ, mở lại tin nhắn của Kiên:
"Con ngủ rồi. Hôm nay bé hỏi mẹ đi đâu. Anh bảo mẹ đi công tác. Nhưng anh nghĩ… bé nhớ mẹ nhiều lắm."
Cô chụp ảnh một góc trời Đà Lạt gửi lại:
"Mẹ đang ở nơi từng là tuổi trẻ của mẹ. Mẹ sẽ về sớm với con."
________________________________________
Hôm rời Đà Lạt, Vũ tiễn cô ra bến xe.
“Lần này gặp lại em… anh cảm thấy lòng mình như khép lại một đoạn thanh xuân còn dang dở.”
Cô chỉ khẽ gật đầu.
“Cảm ơn vì vẫn nhớ em dịu dàng như ngày xưa.”
Xe lăn bánh. Cô không ngoái đầu lại. Nhưng nước mắt thì không cầm nổi.
________________________________________
Có những cuộc gặp không phải để nối lại.
Mà để khép lại một điều đã cũ – bằng một nụ cười, không còn oán trách.
________________________________________
📌 Hết chương 6