Căn phòng ngủ của An từng là nơi ấm áp nhất trong nhà. Sau ly hôn, nơi ấy lại trở nên rộng thênh thang, trống trải và lạnh lẽo đến lạ thường. Không còn Kiên nằm bên cạnh, không còn tiếng thở đều đều mỗi đêm, không còn những cái ôm vô thức lúc nửa mơ nửa tỉnh.
Chỉ còn lại một mình cô – và gương soi.
An đứng trước gương mỗi sáng, chăm chú nhìn mình như thể lần đầu gặp mặt.
Người phụ nữ ấy là ai?
Là mẹ của một đứa bé?
Là một nhân viên mẫn cán?
Là một người vợ cũ từng tan vỡ?
Hay là chính cô – một con người không còn phải sống cho bất kỳ vai trò nào ngoài chính bản thân mình?
________________________________________
Một ngày nọ, An thức dậy sớm hơn thường lệ. Cô pha cho mình một cốc nước ấm, mở rèm, để ánh nắng sớm rọi vào căn phòng.
“Tôi sẽ bắt đầu lại – không vì ai cả, mà vì tôi.” – cô viết trong sổ tay.
________________________________________
Cô bắt đầu học cách sống chậm lại:
Tập yoga vào buổi sáng.
Tự tay nấu bữa sáng cho mình, thay vì ăn vội bánh mì trên đường.
Đọc lại những cuốn sách đã bỏ dở từ lâu.
Và đặc biệt, cô học cách… im lặng.
Không phải sự im lặng cay đắng như những tháng năm cuối cùng của cuộc hôn nhân.
Mà là sự im lặng đủ đầy – không cần cố gắng giải thích, không cần chứng minh mình ổn.
________________________________________
Mỗi tối, An kể chuyện cho Sóc nghe bằng một giọng dịu dàng. Cô bé vẫn thường hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Mẹ ơi, sao bây giờ con chỉ thấy mẹ và con thôi?”
An mỉm cười:
“Vì mẹ và con đang sống một cuộc đời mới – nơi chúng ta sẽ vui vẻ hơn, và bình yên hơn.”
________________________________________
Một lần, Kiên đến đón Sóc. Anh đứng trước cửa nhà, hơi lúng túng. An mời anh vào.
Cô mặc một chiếc váy dài màu be, tóc buộc gọn, làn da không còn phờ phạc. Cô rót trà, ngồi thẳng lưng, nói chuyện với anh như hai người trưởng thành đã đi qua nhiều bão giông.
“Anh dạo này thế nào?” – cô hỏi, không gượng ép, không trách móc.
Kiên cúi đầu, giọng khẽ:
“Anh không ngờ… em lại mạnh mẽ đến vậy.”
An chỉ cười.
“Anh biết không? Hóa ra, sau khi mất anh, em mới thật sự bắt đầu hiểu em là ai.”
________________________________________
Không ai nói đến chuyện quay lại. Họ ngồi im lặng trong một khoảnh khắc hiếm hoi. Không còn giận dữ, không còn hối tiếc. Chỉ còn hai người từng yêu nhau, từng làm đau nhau, giờ đây biết ơn vì đã dừng lại đúng lúc.
________________________________________
Đêm ấy, An lại soi mình trong gương.
Không còn là người đàn bà từng khóc đến cạn nước mắt, không còn là cái bóng trong cuộc hôn nhân của chính mình.
Cô thấy trong gương một người phụ nữ đang học cách tự yêu mình – từng chút một, dù chậm, nhưng bền bỉ.
“Tôi đã từng sợ cô đơn. Nhưng bây giờ, tôi biết, chính sự cô đơn ấy đã cứu lấy tôi.”
________________________________________
Hết chương 7