Tháng cuối cùng của mùa đông đến cùng với những đợt gió hun hút. Hà Nội lạnh sâu, trời xám, nắng nhạt như có cũng như không. An gấp sổ tay lại, kéo khóa vali, kiểm tra đồ đạc của Sóc lần cuối trước khi rời khỏi nhà.
“Mẹ ơi, tụi mình đi xa lắm không?” – Sóc ngẩng đầu hỏi, hai mắt sáng long lanh.
An mỉm cười, vuốt mái tóc mềm mượt của con bé:
“Không xa lắm đâu. Chỉ là một chuyến đi để mẹ và con tìm lại nắng thôi.”
________________________________________
Chiếc xe khách lăn bánh rời phố thị. Cả hai mẹ con hướng về một thị trấn nhỏ nơi miền núi phía Bắc – nơi có đồi chè, có mùi khói bếp và không khí sạch đến lạ.
An chọn nơi này không phải vì danh tiếng, mà vì nó yên tĩnh. Cô muốn ở một nơi không ai biết mình là ai. Không phải vợ cũ của ai, không phải đồng nghiệp mẫu mực, không phải bà mẹ đơn thân nghị lực – chỉ là một người phụ nữ bình thường đang học cách sống chậm lại.
________________________________________
Nhà nghỉ nhỏ bên sườn đồi, đơn sơ nhưng ấm áp. Cô chủ tên Hiền – một người phụ nữ ngoài ba mươi, sống cùng mẹ già và đứa con trai bảy tuổi.
“Chị đi trốn à?” – Hiền hỏi, đưa cho An tách trà nóng.
An bật cười:
“Không hẳn. Em gọi đó là ‘đi tìm’ thì đúng hơn.”
“Tìm gì?”
“Chắc là... tìm lại mình. Và một chút bình yên cho con gái em.”
________________________________________
Những ngày tiếp theo là chuỗi thời gian nhẹ tênh. Sáng đi chợ sớm, trưa tắm nắng bên thềm, tối quấn chăn kể chuyện.
Sóc nhanh chóng thân với cu Tin – con trai của Hiền. Hai đứa trẻ chạy chơi khắp đồi chè, tiếng cười vang vọng cả thung lũng.
An bắt đầu cảm thấy gì đó đã vỡ tan, nhưng cũng có gì đó đang lặng lẽ được xây lại – từ những điều nhỏ bé nhất: nụ cười của con, mùi trà hoa cúc, ánh hoàng hôn nhạt trên dãy núi xa xa.
________________________________________
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một buổi tối, Hiền rủ An ra bếp củi ngồi nướng ngô.
“Chị từng nghĩ sẽ ở lại không?” – Hiền hỏi.
An lặng một lúc rồi lắc đầu.
“Không. Chị không thể ở mãi một nơi để chạy trốn. Cuối cùng vẫn phải quay về. Nhưng... chị sẽ mang cảm giác này về theo. Như mang theo một mảnh chăn ấm cho lòng mình.”
Hiền im lặng. Họ ngồi bên bếp lửa, hai người phụ nữ với hai cuộc đời nhiều vết xước, nhưng có thể thấu hiểu nhau mà không cần nói nhiều.
________________________________________
Ngày rời thị trấn, Sóc níu tay An, giọng buồn buồn:
“Mẹ ơi, con không muốn về...”
An ôm con vào lòng.
“Chúng ta phải về. Nhưng mẹ hứa, từ bây giờ mẹ sẽ sống như ở đây – chậm hơn, nhẹ hơn, và không quên tự thương lấy mình.”
Sóc không hiểu hết, nhưng gật đầu, đôi mắt đen lay láy nhìn về phía đồi chè đã lùi lại phía sau.
________________________________________
Trên đường về, An nhắn một dòng tin cho Kiên:
“Em và Sóc đi chơi một chuyến nhỏ. Mọi thứ ổn cả. Chúng ta đều đang ổn.”
Không có trả lời. Nhưng điều đó không còn quan trọng.
Bình yên không nằm ở hồi đáp của người khác.
Nó nằm ở việc ta có thể đứng vững một mình – giữa gió mùa, giữa hoang hoải, giữa một thế giới không còn như cũ.
________________________________________
📌 Hết chương 8