Mỗi Ngày Ma Tôn Bệnh Kiều Đều Tìm Đường Chết Kiếm Đường Sống

Chương 141: Thi xem ai điên hơn



Dãy núi Thiên Mỗ gồm mấy chục ngọn núi xanh nối liền nhau và một dòng sông uốn lượn như rồng.

Yến Tử Ổ nằm ở một trong những ngọn núi đó.

Nơi này có kết giới do Tung Đại Tôn thiết lập, nhưng Mục Trọng Sơn muốn phá vỡ cũng không khó.

Yến Tử Ổ được xây bên bờ sông nên nhìn đâu cũng thấy đình đài thủy tạ bằng ngọc được chạm khắc tinh xảo, giúp những vị khách đến đây cảm nhận được sự tao nhã của chủ nhân.

Mặc dù bây giờ Yến Tử Ổ không đến mức điêu tàn nhưng lại âm u tĩnh mịch, tiếng gió rít qua hành lang nghe như tiếng than khóc bên mộ ai đó.

Hôm qua Mục Trọng Sơn đã đến đây một lần nhưng chẳng tìm ra manh mối gì.

Hôm nay hắn vừa bước vào kết giới thì lập tức nhận ra gì đó.

Có người đang ở đây.

Còn là một người hết sức quen thuộc với hắn.

Mới đầu Mục Trọng Sơn đứng sững tại chỗ, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, một lát sau hắn nhếch miệng cười rồi lẩm bẩm: "Thú vị thật." Sau đó lần theo mùi hương đi nhanh đến chỗ người kia.

Băng qua hành lang có dãy cột sơn đỏ và con đường lát đá xanh, Mục Trọng Sơn đến trước một ngôi nhà.

Trên hành lang treo một hàng đèn lồng màu trắng chưa thắp nến, trước cửa giăng đầy cờ hồn trắng như tuyết, tiền giấy bị đạp nát vương vãi khắp nơi, ánh trăng vằng vặc rọi xuống trước cửa khiến khung cảnh càng thêm phần thê lương.

Mục Trọng Sơn lặng lẽ đi tới đẩy cửa ra.

Cửa gỗ kêu cót két, ánh trăng rọi vào nhà giúp hắn lờ mờ nhìn thấy những thứ bên trong.

Căn phòng rộng thênh thang có mấy chục chiếc quan tài gỗ được xếp ngay ngắn, phía sau là từng dãy bài vị.

Trước bài vị bày biện nhang nến và trái cây, vì được làm phép nên nhang nến không tàn, trái cây cũng không bị hư.

Người thường lạc vào đây nhìn thấy căn phòng chứa đầy quan tài đen thui này sẽ rất sợ hãi, mặc dù Mục Trọng Sơn không sợ nhưng vẫn dừng chân lại.

Người không làm chuyện trái lương tâm thì nửa đêm không sợ ma quỷ gõ cửa, Mục Trọng Sơn chắp tay vái ba cái, sau đó sải bước qua đại sảnh.

Cạnh chiếc kệ đặt bài vị có một cánh cửa nhỏ bị che kín bằng rèm đen ghi chữ trắng, Mục Trọng Sơn vén rèm bước vào, phát hiện sau cửa là một căn phòng trống, chắc vì sợ quấy nhiễu người đã khuất nên mọi cửa sổ trong phòng đều bị bịt kín bằng gạch và ván gỗ, không cho bất kỳ tia sáng nào lọt vào, Mục Trọng Sơn đành phải niệm chú thắp lửa trong lòng bàn tay để chiếu sáng.

Mục Trọng Sơn mượn ánh lửa đi quanh phòng một vòng, ngón tay mò mẫm vách tường, sau đó ánh mắt dừng lại trên sàn nhà phía Đông Nam.

Hắn đi tới đó rồi ngồi xuống nheo mắt nhìn kỹ, phát hiện lớp bụi trên một viên gạch xanh đã được phủi sạch, rõ ràng là vừa có người lướt qua.

Mục Trọng Sơn áp tay vào viên gạch xanh kia rồi cẩn thận chà xát, chỉ chốc lát sau đã tìm thấy khe hở, dễ dàng nạy viên gạch ra.

Giữa viên gạch bị khoét rỗng, chỗ được viên gạch đậy lên có một vòng sắt to cỡ lòng bàn tay.

Mục Trọng Sơn nắm vòng sắt kéo mạnh, chỉ nghe một tiếng trầm đục vang lên, mấy viên gạch bên cạnh hắn sụp xuống, để lộ một cửa hang chỉ đủ cho một người chui vào, sau cửa hang có một dãy bậc đá uốn lượn dẫn xuống dưới.

Mục Trọng Sơn dùng ngọn lửa trên tay để chiếu sáng, nhưng vì bậc đá quá dài nên không thấy rõ.

"Vẽ chuyện." Mục Trọng Sơn hơi bực nhưng vẫn kiên nhẫn bước xuống bậc đá.

Bậc đá rất dài, xung quanh không có cửa sổ mà chỉ có tường đá lạnh lẽo khiến người ta thấp thỏm bất an.

Cuối bậc đá là một lồng giam phủ kín rơm rạ hệt như đáy giếng cạn!

Trên tường gắn đầy những sợi xích rỉ sét dày bằng cổ tay, thấy mà rợn người, chẳng biết đã từng trói ai.

Mục Trọng Sơn đứng trên bậc đá thứ năm từ dưới đếm lên, không đi tiếp nữa.

Bởi vì có một người đứng cạnh sợi xích sắt trên tường.

Nghe thấy tiếng động, Ứng Phục Tâm quay người lại, đôi mắt hạnh trên khuôn mặt thanh tú của y hơi cong lên, vẫn là dáng vẻ tiểu sư đệ ngây thơ mới vào Xuân Hoa Tông năm đó.

Y cười nói: "Mục sư huynh, lâu rồi không gặp."

"Ừ." Mục Trọng Sơn bình tĩnh nói: "Đúng là lâu rồi không gặp thật."

Dưới đáy giếng chật hẹp ngột ngạt, hai người nhìn nhau, ngàn vạn suy nghĩ lóe lên trong đầu, Mục Trọng Sơn lên tiếng trước: "Đây là đâu?"

"Đúng vậy." Ứng Phục Tâm nghiêng đầu, trên mặt lộ vẻ ảo não, y đá đống rơm bên cạnh rồi cười nói: "Đây là đâu? Tại sao Yến Tử Ổ tự xưng là tiên môn chính nghĩa lại có một nơi kỳ quái thế này? Đã xảy ra chuyện gì?"

Mục Trọng Sơn ái ngại nói: "Uổng công trước đây ta xem ngươi là sư đệ ngoan hiền bám người, còn nghĩ ngươi đáng để thân thiết hơn những người khác, giờ mới biết ngươi bị điên nặng."

Ứng Phục Tâm cười nói: "Đâu bằng sư huynh."

Mục Trọng Sơn gật đầu: "Đúng vậy."

Ứng Phục Tâm: "......"

Ứng Phục Tâm hỏi: "Ngươi phát hiện được gì rồi?"

Mục Trọng Sơn: "Cũng chẳng có gì, chỉ có bộ mặt thật của ngươi thôi."

Ứng Phục Tâm cười lạnh.

"Ứng Phục Tâm." Mục Trọng Sơn không gọi y là "sư đệ" nữa, "Chúng ta tâm sự nhé?"

"Sư huynh muốn tâm sự chuyện gì?" Ứng Phục Tâm cười nhạt.

Mục Trọng Sơn nói: "Chúng ta lần lượt trả lời câu hỏi của nhau, không được nói dối."

Ứng Phục Tâm: "Làm sao để biết chắc không nói dối?"

"Dựa vào lòng mình." Mục Trọng Sơn nói.

Nghe vậy Ứng Phục Tâm phá lên cười điên cuồng, cứ như có thể tắt thở bất cứ lúc nào, một lát sau y mới ngừng cười rồi nói: "Được, vậy thì tâm sự, vai vế sư huynh lớn hơn nên ta sẽ nhường ngươi hỏi trước."

"Đây là đâu?" Mục Trọng Sơn lặp lại câu hỏi lúc nãy.

"Nơi Yến Tử Ổ nhốt người." Ứng Phục Tâm nói: "À không, theo lời bọn họ thì đó không phải người mà là vật chứa kim đan."

Mục Trọng Sơn không để ý lời mỉa mai của Ứng Phục Tâm vì đã hiểu ra mọi chuyện.

Kết hợp với những manh mối trước đó, chắc chắn Yến Tử Ổ từng mua người từ tông chủ Vân Quy Tông rồi nhốt ở đây, mỗi ngày cho uống thuốc cấm cực mạnh, sau khi kim đan của đứa trẻ hình thành thì tông chủ Yến Tử Ổ moi kim đan ra ghép cho con mình.

Ứng Phục Tâm cười nói: "Sư huynh đừng ngẩn người nữa, đến lượt ta hỏi nhé."

"Ngươi hỏi đi." Mục Trọng Sơn nói.

Ứng Phục Tâm hỏi: "Ngươi biết chuyện Vân Quy Tông rồi đúng không?"

Mục Trọng Sơn lấy quyển sổ ghi tên các môn phái trong ngực ra ném xuống chân Ứng Phục Tâm.

Ứng Phục Tâm cầm lên xem, đầu tiên là sững sờ, sau đó kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi lại có cái này?"

Y lật vài trang, trông thấy hàng chữ lạnh như băng "Người, thu sáu mươi linh thạch đỏ" trong sổ, từng dòng từng dòng, kéo dài đến vô tận.

Y không lộ vẻ kinh ngạc nữa mà cười một cách khó hiểu, vẻ mặt nửa như vui nửa như giận, y hỏi dồn dập: "Mục sư huynh, ngươi có cảm tưởng gì khi thấy quyển sổ này? Hả? Ngươi nói ta biết đi, ta thật sự rất muốn biết."

Mục Trọng Sơn nói: "Ngươi hỏi nhiều quá, giờ đến lượt ta hỏi mà."

"Được được được." Ứng Phục Tâm lau khóe mắt ứa nước vì cười: "Được, ngươi hỏi đi."

Đôi mắt Mục Trọng Sơn sâu thẳm như đáy biển, giọng nói lạnh như băng, gằn từng chữ để Ứng Phục Tâm có thể nghe rõ: "Cái chết của sư tôn có liên quan đến ngươi không?"

Ứng Phục Tâm đứng sững tại chỗ.

Nụ cười giễu cũng đông cứng trên mặt y.

Y nhìn đống rơm rạ mục nát hôi thối trên mặt đất và những sợi xích sắt dày bằng cổ tay, khóe miệng đang nhếch lên từ từ hạ xuống.

Y ngừng cười rồi đứng lặng hồi lâu như tượng gỗ, dường như đang chìm đắm trong quá khứ và hồi ức, sau đó chẳng biết y nghĩ gì mà lồng ngực phập phồng, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Sau một lúc im lặng, cuối cùng Ứng Phục Tâm cũng ngẩng đầu lên nhìn Mục Trọng Sơn.

Trong mắt y phản chiếu ngọn lửa bập bùng trên tay Mục Trọng Sơn, chẳng biết có phải vì ánh lửa quá chói hay không mà mắt y đỏ hoe.

Tầm nhìn mơ hồ, nước mắt thoáng qua như ảo giác, Ứng Phục Tâm nhắm mắt hít sâu rồi khó nhọc thốt ra một chữ.

"Có."

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com