Từ "có" vừa thốt ra khỏi miệng Ứng Phục Tâm thì một cơn gió mạnh đột ngột ập vào mặt y.
Ứng Phục Tâm mở to mắt, phát hiện Mục Trọng Sơn đã xuất hiện trước mặt mình từ lúc nào.
Mục Trọng Sơn tiến lại gần y chỉ trong chớp mắt, thân hình nhoáng lên như hồn ma quỷ dị, nhưng lực đấm lại cực kỳ mạnh mẽ hung ác.
Ứng Phục Tâm bị đấm một cú trời giáng khiến lưng va vào tường đá, y hoảng sợ ngã xuống đất rồi chật vật nằm rạp trên đống rơm, mới nãy còn ăn mặc chỉnh tề mà giờ khóe miệng rách ra chảy máu, gò má sưng vù, tóc tai rối tung, áo ngoài dính đầy rơm rạ bẩn thỉu hôi thối.
Ứng Phục Tâm che vết thương ho khan mấy tiếng, chưa kịp hoàn hồn đã bị Mục Trọng Sơn túm áo kéo dậy rồi đè vào tường.
Mục Trọng Sơn nhìn Ứng Phục Tâm, giọng nói bình tĩnh nhưng đôi mắt đen sâu thẳm hệt như giông bão trên biển, những cơn sóng dữ dội có thể nuốt chửng y không chừa lại xương cốt, hắn hỏi: "Vậy sư tôn hóa điên không phải vì Kỳ Lân mà là vì ngươi đúng không? Túi thơm ngươi tặng ta và sư tôn có vấn đề đúng không?"
Câu hỏi của Mục Trọng Sơn đơn giản nhưng động tác bức ép vô cùng mạnh bạo, giọng điệu cũng hết sức hung hãn.
Gặp tình cảnh này, nếu là người khác thì sẽ rất sợ hãi, nhưng Ứng Phục Tâm lại không hề hoảng loạn, y cắn chặt răng, miệng đầy bọt máu, trong cổ phát ra tiếng cười khàn khàn: "Sư huynh, sao ngươi ngang ngược thế, rõ ràng đến lượt ta hỏi mà."
Mục Trọng Sơn cười với vẻ sâu xa, không nói lời nào, sau khi tay trái thả cổ áo Ứng Phục Tâm ra thì lập tức bóp cổ y, tay phải bấm quyết, sợi xích rỉ sét dưới đất bay vút lên trói chặt tay chân Ứng Phục Tâm, cuối cùng quấn quanh cần cổ mảnh khảnh của y.
Sau khi bị trói, lần đầu tiên trong mắt Ứng Phục Tâm lộ ra vẻ hoảng sợ, y cố vùng vẫy nhưng vô ích, chẳng mấy chốc đã bị xích sắt trói chặt không thể nhúc nhích.
Ứng Phục Tâm hít sâu một hơi rồi trấn tĩnh lại, nở nụ cười châm biếm với Mục Trọng Sơn: "Mục sư huynh, ngươi có biết ta cũng từng bị xích sắt trói thế này không? Còn bị trói đến tận nửa năm."
"Ồ? Vậy sao?" Mục Trọng Sơn liếc Ứng Phục Tâm rồi nói: "Không sao, giờ không biết nhưng lát nữa sẽ biết thôi."
Ứng Phục Tâm sửng sốt.
Mục Trọng Sơn không giải thích thêm mà kiểm tra độ chắc của sợi xích, sau đó niệm chú để đảm bảo Ứng Phục Tâm không thể dễ dàng thoát ra, cuối cùng ngón tay thon dài bắt chéo, nhanh nhẹn kết ấn Bắc Đẩu.
Ứng Phục Tâm vừa thấy kết ấn của hắn thì lập tức hiểu ra: "Ngươi định dùng thuật hồi mộng với ta à?"
Mục Trọng Sơn đáp: "Đúng vậy." Trong lúc nói chuyện, hắn đã hoàn thành kết ấn, ngón trỏ và ngón giữa khép lại chỉ vào huyệt dương bạch của Ứng Phục Tâm.
Ứng Phục Tâm cười khẩy, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt, y nói: "Nếu ngươi muốn biết quá khứ của ta thì sao không tìm lại quá khứ của mình đi?"
"Phải tìm ra sự thật về Xuân Hoa Tông." Mục Trọng Sơn nói: "Chuyện Vân Quy Tông cũng không thể bỏ qua."
"Ha ha ha." Ứng Phục Tâm cười như tiếng ống bễ bị vỡ, thanh âm hết sức kỳ quái, y cười vang: "Mục sư huynh ơi Mục sư huynh, ta đang nói chuyện Vân Quy Tông đây, sao, đến giờ ngươi vẫn không nhớ cha mình là ai à?"
Mục Trọng Sơn nhíu mày.
Đúng là hắn chẳng có ấn tượng gì về cha mình, ký ức của hắn bắt đầu từ ngày đến Xuân Hoa Tông, theo lời kể của Hàn Mộc Tán Nhân thì hắn bị cha mẹ bỏ rơi ngoài Xuân Hoa Tông vì quá ngốc nghếch.
"Buồn cười thật, ngươi tưởng mình ngũ hành kết kim đan là nhờ năng khiếu bẩm sinh thật sao? Rõ là nực cười!" Ứng Phục Tâm cười to.
Mục Trọng Sơn dứt khoát giơ tay lên bổ mạnh vào cổ Ứng Phục Tâm làm y ngất xỉu, sau đó bực bội lẩm bẩm: "Ồn ào quá."
"Cha...... có liên quan đến Vân Quy Tông sao?" Mục Trọng Sơn lẩm bẩm những từ ngữ xa lạ, sau khi suy nghĩ một lát thì trấn tĩnh lại, niệm chú lần nữa rồi chỉ tay vào huyệt dương bạch của Ứng Phục Tâm.
Một sợi chỉ bạc mỏng manh được kéo ra từ huyệt dương bạch, Mục Trọng Sơn gắn nó vào đầu mình.
Trời đất quay cuồng, Mục Trọng Sơn chìm vào ký ức của Ứng Phục Tâm.
-
Trên đời này lầu son gác tía muôn hình vạn trạng, còn xương trắng ven đường đều như nhau.
Ứng Phục Tâm có năm anh chị em, cả gia đình chen chúc trong một căn nhà gỗ tồi tàn, quanh năm ăn không đủ no mặc không đủ ấm.
Khi lên tám tuổi, y đã tận mắt chứng kiến em gái còn đang mặc tã chết đói trong vòng tay mẹ.
Đêm đó, y nghe thấy cha mẹ mình cãi nhau ầm ĩ.
Cha nói: "Chết rồi chỉ còn là một cục thịt thôi."
Mẹ khóc nức nở: "Không được! Nó là con mình mà."
Sáng hôm sau, mẹ bảo y tìm một cây cổ thụ rồi chôn em gái chỉ mới ba tháng tuổi dưới gốc cây.
Đến giờ Ứng Phục Tâm vẫn nhớ rõ em gái mình gầy như que củi, chỉ to bằng con thỏ hoang trong rừng, y cũng không mấy đau buồn, bởi vì một người đói mờ mắt chẳng còn sức để nghĩ quá nhiều nữa. Y xúc đất lên người em gái, nghĩ thầm đợi đến mùa đông lạnh giá, rất có thể người nằm dưới hố sẽ là mình.
Sau đó y lấm lem bùn đất về nhà, phát hiện một người đứng ở cửa.
Người kia mặc đạo bào màu đen sạch sẽ, tuy mặt đầy râu ria nhưng không hề hung dữ, hắn bình thản nhìn Ứng Phục Tâm rồi nói: "Ta là tông chủ Vân Quy Tông, trong cơ thể ngươi có linh căn nên có thể tu luyện, muốn đi với ta không?"
Ứng Phục Tâm đồng ý.
Cha mẹ y cũng đồng ý.
Họ không hỏi Vân Quy Tông là chỗ nào, bởi vì số bạc mà người mặc đạo bào đen đưa cho họ đủ để các anh chị em của Ứng Phục Tâm sống no đủ một năm.
Khi cha mẹ Ứng Phục Tâm từ biệt y, họ biết sẽ không bao giờ gặp lại đứa con trai này nữa.
Nỗi nghèo khổ cùng cực đã dạy cho họ biết cái gì cũng có giá của nó.
Lúc đó Vân Quy Tông vẫn còn là một tông phái mới thành lập, Ứng Phục Tâm và mười thiếu niên khác là nhóm đệ tử đầu tiên của môn phái này.
Lúc đó Vân Quy Tông chưa dời đến địa cung vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời mà nằm trong rừng sâu núi thẳm chẳng ai đặt chân tới.
Thật ra cũng như nhau cả thôi, đều là lồng giam.
Ứng Phục Tâm trẻ người non dạ cũng giống như các thiếu niên đến Vân Quy Tông, quyết tâm thoát khỏi số phận nghèo khổ, một ngày nào đó sẽ thành danh.
Ban đầu mọi chuyện rất tốt đẹp.
Y không còn chịu đói chịu rét ở Vân Quy Tông, còn quen được rất nhiều bạn.
Mỗi đêm Ứng Phục Tâm đều chìm vào giấc ngủ với nỗi cảm kích trong lòng.
Cảm tạ số phận ưu ái mình, cảm tạ người mặc đạo bào đen năm xưa thu nhận mình vào Vân Quy Tông.
Y biến sự cảm kích này thành động lực, ngày đêm chăm chỉ tu luyện, chẳng bao lâu sau đã trở thành người nổi bật nhất tông môn.
Người mặc đạo bào đen thấy y nhanh nhẹn nên giao cho y đủ thứ việc vặt, còn cho y vào những nơi mà các đệ tử khác không được phép bén mảng trong tông môn.
Chẳng hạn như viện cớ quét dọn để vào Tàng Thư Các.
Lúc đó Ứng Phục Tâm đã học được rất nhiều kiến thức cổ xưa từ đống sách cổ ở thư viện, trong đó có khế ước trung thành đến chết.
Một ngày nọ, y đang quét dọn thư viện một mình như thường lệ thì chợt nghe thấy tiếng sách rơi xuống đất, Ứng Phục Tâm lần theo âm thanh kia, phát hiện một thiếu niên trạc tuổi mình lang thang giữa mấy kệ sách như bị lạc.
Mặc dù thiếu niên kia chỉ mới tám chín tuổi, ngũ quan chưa nảy nở hết nhưng đã cực kỳ tuấn tú, vừa nhìn đã có thiện cảm ngay.
Nhưng hắn cắn ngón tay, khóe miệng chảy dãi, bộ dạng đần độn ngu si như người gỗ vô tri vô giác.
Ứng Phục Tâm thấy lạ nên dè dặt đi tới hỏi: "Ngươi là ai vậy?"
Dường như thiếu niên kia bắt được trọng điểm nên nhìn Ứng Phục Tâm rồi gằn từng chữ bằng giọng điệu hết sức kỳ quái: "Ta tên Mục Trọng Sơn."
"Mục Trọng Sơn?" Ứng Phục Tâm càng thêm hoang mang, y nhớ trong tông môn chẳng có đệ tử nào tên "Mục Trọng Sơn" cả.
Đúng lúc này, một người xông tới mang theo làn gió lạnh: "Trọng Sơn, sao con lại chạy tới đây?"
Ứng Phục Tâm ngẩng đầu nhìn, trông thấy người mặc đạo bào đen đang đi nhanh tới chỗ họ.
Ứng Phục Tâm vội vàng đặt chổi xuống rồi hành lễ: "Sư tôn."
Người mặc đạo bào đen liếc nhìn Ứng Phục Tâm, gật đầu đáp lại rồi nói: "Ngươi cứ quét dọn đi." Sau đó dẫn đứa trẻ ngốc nghếch kia ra khỏi thư viện.
Tuy Ứng Phục Tâm hơi băn khoăn nhưng cũng chẳng để ý.
Sau đó Vân Quy Tông xảy ra một vài chuyện kỳ quái.
Đầu tiên là sư tôn nói muốn dạo chơi tu luyện nên dẫn theo hai đệ tử Vân Quy Tông.
Mọi người hết sức ghen tị, luôn miệng bàn tán về chuyện này.
Ứng Phục Tâm cũng ghen tị, còn hơi bất mãn, rõ ràng y có tu vi cao nhất trong tông môn, sao sư tôn không dẫn y dạo chơi tu luyện chứ?
Trong thời gian sư tôn vắng mặt, đại sư huynh dạy bọn họ tu luyện.
Đại sư huynh khác với các đệ tử trong môn phái, hắn đã hai mươi tuổi nên có thể tự do ra vào Vân Quy Tông.
Để sớm được dạo chơi với sư tôn, mọi người đều nịnh bợ đại sư huynh.
Nhưng Ứng Phục Tâm không ưa đại sư huynh, cứ cảm thấy ánh mắt đại sư huynh nhìn bọn họ rất lạnh lùng vô cảm.
Mới đầu Ứng Phục Tâm không hiểu sự vô cảm này bắt nguồn từ đâu.
Sau đó y nhớ lại gã bán thịt ở cạnh nhà mình cũng nhìn miếng thịt trên thớt bằng ánh mắt giống vậy.
Ý nghĩ này khiến Ứng Phục Tâm rùng mình, nhưng y cũng chẳng nghĩ nhiều.
Sau đó sư tôn trở về.
Nhưng hai sư đệ đi theo hắn lại không về chung.
Khi có người hỏi, sư tôn chỉ nói: "Bọn họ thấy thế ngoại đào nguyên thì muốn sống an nhàn, không chịu về môn phái vất vả tu luyện nữa."
Nghe xong mọi người thầm mỉa mai hai sư đệ kia: "Thì ra bọn họ chịu khổ kém như vậy."
"Dù ta có thấy thế ngoại đào nguyên cũng sẽ về đây tu luyện chăm chỉ."
Sau đó sư tôn dẫn người ra ngoài thường xuyên hơn, nhưng lần nào cũng chỉ về một mình.
Trong thời gian này xảy ra một chuyện, khi sư tôn đi vắng, đại sư huynh tự ý dẫn một sư đệ ra khỏi tông môn.
Sư đệ kia cũng không trở về.
Vân Quy Tông ngày càng vắng vẻ, Ứng Phục Tâm mơ hồ nhận ra có gì đó không ổn, trong lòng bồn chồn bất an: Sao ai ra ngoài cũng không chịu về hết vậy?
Y chưa kịp tìm hiểu thì đã đến lượt y.
Hôm đó tiếng quạ kêu văng vẳng trong rừng sâu, đêm lạnh không trăng, Ứng Phục Tâm vừa luyện công xong thì bị đại sư huynh chặn đường.
Đại sư huynh thân mật khoác vai Ứng Phục Tâm rồi mỉm cười hiền lành: "Ừm...... Ứng đúng không? Ta nhớ ngươi họ Ứng, Ứng sư đệ có muốn ra ngoài dạo chơi tu luyện với ta không? Đây là cách tốt nhất để tăng tu vi, bỏ lỡ cơ hội này sẽ không còn lần sau nữa đâu."