Đại sư huynh có nụ cười rất hiền, nhưng ẩn sâu bên trong là một trái tim độc ác.
Ứng Phục Tâm đã nhìn thấu hắn từ lâu nên biết rõ mình không thể đi theo hắn, trong lòng y hoang mang nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh từ chối khéo: "Đại sư huynh, tu vi của đệ còn thấp nên phải tu luyện nhiều hơn, có chút thành tựu rồi mới ra ngoài xông xáo, với lại mấy ngày trước sư tôn đã sai đệ sắp xếp lại sách vở trong thư các, đệ không đi được đâu."
Nói xong y cúi đầu xuống, tự nhủ chờ sư tôn về sẽ kể hắn nghe chuyện này.
Nghe vậy đại sư huynh chẳng những không thả Ứng Phục Tâm ra mà còn siết chặt bả vai y.
Hắn nhìn chằm chằm Ứng Phục Tâm như rắn độc ngắm nghía con mồi, khoảng cách gần đến mức Ứng Phục Tâm rùng mình sợ hãi.
Một lát sau, đại sư huynh cười nói: "Quả nhiên ngươi khác xa bọn nhãi kia, ngươi thông minh lắm."
Ứng Phục Tâm hồi hộp nuốt khan, không dám lên tiếng.
Đại sư huynh nói tiếp: "Tiếc là ngươi quá ngây thơ, vẫn còn tin tưởng sư tôn mình."
Ứng Phục Tâm lí nhí: "Nhờ có sư tôn nên đệ mới không bị đói, còn được tu luyện nữa."
"Vậy ngươi có biết sư tôn đáng kính kia xem các ngươi là gì không?" Đại sư huynh hỏi với giọng mỉa mai.
Ứng Phục Tâm nhìn đại sư huynh.
Cảm xúc phức tạp trong mắt y khiến đại sư huynh thốt ra một câu khen ngợi thật lòng: "Ngươi là người có thể làm nên việc lớn, tiếc là số mệnh không tốt."
"Số mệnh không tốt thì có thể cố gắng mà." Ứng Phục Tâm lẩm bẩm.
Đại sư huynh thoáng sửng sốt, sau đó phá lên cười rồi bảo Ứng Phục Tâm: "Ta sắp làm việc lớn, ngươi giúp ta một tay, bảo đảm từ nay về sau ngươi sẽ được ăn sung mặc sướng, chịu không?"
Ứng Phục Tâm lại cúi đầu làm thinh.
"Ngươi có biết các sư đệ của ngươi bị sư tôn đưa đi đâu không? Ngươi có biết sau này mình sẽ rơi vào kết cục gì không?" Đại sư huynh nói với vẻ ung dung bình thản như tin chắc cuối cùng Ứng Phục Tâm sẽ tin tưởng đi theo mình.
Ứng Phục Tâm không nói gì mà chờ đại sư huynh trả lời.
Đại sư huynh im lặng mấy giây rồi nói: "Các ngươi chỉ là bàn đạp cho đứa con ngu ngốc của hắn thôi."
Sau đó đại sư huynh nói ra một sự thật chấn động.
Vì muốn khôi phục thần trí cho đứa con trai thiểu năng của mình, tông chủ Vân Quy Tông đã tìm một đệ tử tà giáo biết cách luyện đan từ mạng người, đó chính là đại sư huynh Vân Quy Tông hiện giờ, cho hắn tiền để giúp mình luyện đan.
Sau đó tông chủ đi khắp nơi tìm mười một đứa trẻ nhà nghèo có linh căn đem về Vân Quy Tông nuôi dạy nửa năm, chờ linh lực dồi dào rồi ném người vào đỉnh luyện đan.
"Ngươi nói cái gì...... Sư tôn...... đem các sư đệ đi luyện đan rồi sao?" Giọng Ứng Phục Tâm run rẩy, rõ ràng không có gió nhưng toàn thân y lại lạnh buốt, y lắc đầu nguầy nguậy: "Không thể nào......"
Mặc dù ngoài miệng nói "không thể" nhưng trong lòng y lại tin lời đại sư huynh nói.
"Sư tôn của ngươi đã bắt đi năm người rồi." Đại sư huynh xòe tay ra rồi cười khẩy: "Con trai hắn cũng đã uống năm viên đan dược, tội nghiệp thằng bé kia, uống thuốc mạnh quá khiến nó phải chịu đựng cơn đau như bị hàng ngàn con kiến gặm nhấm, ta đoán nó chẳng hết bệnh được đâu, nhưng sư tôn ngươi quyết không tin, không chịu chấp nhận sự thật con trai mình là một kẻ ngốc."
Nói xong những lời ác ý này, hắn nhìn Ứng Phục Tâm cười nói: "Bị ném vào đỉnh luyện đan hay cùng hưởng phú quý với ta, chắc ngươi biết phải chọn cái nào rồi nhỉ."
Đêm đó Ứng Phục Tâm ngồi cạnh giường nhìn ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào phòng, nhìn suốt cả đêm, cuối cùng nảy ra một kế hoạch liều lĩnh.
Ngày hôm sau, Ứng Phục Tâm đến tìm đại sư huynh rồi nói với hắn sư tôn bảo hắn đến thư phòng sau một khắc nữa.
Sau đó y đến thư phòng kể cho sư tôn nghe chuyện đại sư huynh lén lút đưa các sư đệ ra khỏi tông môn, còn gián tiếp nói đại sư huynh có ý định giết hắn.
Đúng như dự đoán, mặc dù tông chủ Vân Quy Tông chưa đi xác minh nhưng vẫn tức sùi bọt mép.
Tông chủ Vân Quy Tông đang nổi trận lôi đình thì đại sư huynh đến thư phòng.
Tông chủ mặc kệ Ứng Phục Tâm còn ở trong thư phòng, trực tiếp chất vấn đại sư huynh.
Đại sư huynh cũng không giấu giếm mà nói thẳng ý đồ của mình với tông chủ.
Hắn chuyên tìm những tên ăn mày điên khùng ngốc nghếch chẳng ai để ý và những đứa trẻ nhà nghèo có linh căn để đem về Vân Quy Tông.
Hắn luyện đan từ mạng của đám ăn mày cho lũ trẻ kia uống, cuối cùng mổ kim đan của chúng cho các tiên môn thế gia sẵn sàng chi tiền.
Tông chủ mắng: "Ngươi đúng là đồ súc sinh!"
Đại sư huynh cười khẩy: "Chẳng phải thuốc con trai ngươi uống cũng làm từ mạng người sao? Nếu thật sự có mười tám tầng địa ngục thì ngươi sẽ xuống trước đấy!"
Hai người vốn là đồng bọn, giờ lại trở mặt đánh nhau.
Cuối cùng đại sư huynh rơi xuống thế hạ phong, sau khi bị tông chủ đánh mạnh vào ngực thì phun máu ngã xuống đất, nhìn như đã tắt thở.
Tông chủ liều mạng chiến đấu cũng sức cùng lực kiệt, hắn thở hổn hển, áo quần tả tơi, máu chảy đầm đìa.
Ngay khi tông chủ buông lỏng cảnh giác, định cúi xuống kiểm tra xem đại sư huynh có giả chết hay không thì một thanh kiếm lạnh buốt đâm xuyên qua ngực hắn.
Tông chủ bàng hoàng quay đầu lại, trông thấy vẻ mặt lạnh lùng của Ứng Phục Tâm.
Ứng Phục Tâm không hề nương tay mà rút kiếm ra rồi đâm thêm nhát nữa.
Y đâm năm nhát vào ngực, bụng và cổ tông chủ, điều khiến y ngạc nhiên là mình không hề run tay, cũng chẳng sợ hãi chút nào.
Có lẽ y vốn là người như vậy.
Sau khi giết chết tông chủ, Ứng Phục Tâm chạy về phòng mình rửa sạch máu trên người, y không giải thích với các sư huynh đệ đồng môn đang hoang mang ngơ ngác mà thu dọn đồ đạc bỏ trốn càng sớm càng tốt.
Nhưng Ứng Phục Tâm vừa ra khỏi tông môn thì có người túm lấy cánh tay y.
Ứng Phục Tâm quay lại, trông thấy khuôn mặt đại sư huynh.
Thì ra lúc nãy hắn chỉ giả chết mà thôi!
Đại sư huynh cười nói: "Ngươi thông minh lắm, tiếc là......" Trong mắt hắn phản chiếu khuôn mặt sợ hãi của Ứng Phục Tâm, giọng điệu hung hãn: "Tiếc là ngươi đi lầm đường rồi......"
Từ đây Ứng Phục Tâm rơi xuống vực sâu, không bao giờ còn đường quay lại.
Ngày hôm sau, đại sư huynh bán Ứng Phục Tâm cho trang chủ Kim Ngạo của Thước Kim Sơn Trang.
Con người luôn khao khát những thứ mình chưa có, Kim Ngạo giàu nứt đố đổ vách cực kỳ coi trọng danh tiếng và thể diện.
Nhưng Kim Hoặc Nhân - con trai duy nhất của hắn chỉ là một người bình thường không có linh căn.
Cũng may tiền bạc có thể sai khiến quỷ thần.
Sau khi Kim Ngạo mua Ứng Phục Tâm từ tay đại sư huynh Vân Quy Tông thì nhốt y vào một chiếc lồng sắt to cỡ sải tay rồi trói chặt y, ngày nào cũng bắt y uống đan dược mạnh, ép y luyện kim đan.
Nếu Ứng Phục Tâm giãy giụa thì sẽ bị cắt đứt gân tay gân chân.
Nếu Ứng Phục Tâm không chịu uống thuốc thì sẽ bị đánh gãy răng.
Uống đan dược mạnh làm Ứng Phục Tâm ngày đêm đau đớn như bị vạn tiễn xuyên tâm.
Nửa năm sau luyện xong kim đan, y đã không còn hình người.
Cũng chính lúc đó, Ứng Phục Tâm gặp Kim Hoặc Nhân lần đầu tiên.
Hai người trạc tuổi nhau, nhưng Ứng Phục Tâm co quắp trong lồng sắt, mái tóc hôi hám dính bết lại, tay chân biến dạng, trong cổ chỉ có thể phát ra tiếng "xì xì".
Còn Kim Hoặc Nhân mặc áo gấm, tóc cài trâm vàng, đeo dây lưng bạch ngọc khắc hình rồng, sáng sủa đẹp đẽ.
Hắn bịt mũi đứng trước lồng sắt, căm ghét nhìn Ứng Phục Tâm: "Kim đan của con lấy từ con quái vật này sao? Có gớm quá không vậy?"
Kim Ngạo đứng cạnh Kim Hoặc Nhân hờ hững nói: "Nhìn bề ngoài vậy thôi chứ trong người y đã có kim đan Hỏa linh duyên, nằm trong tim ấy."
Nghe vậy Ứng Phục Tâm đột ngột lao tới làm xích sắt và lồng sắt kêu leng keng, cố túm lấy Kim Ngạo và Kim Hoặc Nhân.
Sau đó cánh tay y bị chặt đứt.
Kim Ngạo không muốn làm bẩn sơn trang nên sai người lôi Ứng Phục Tâm ra sau núi mổ kim đan, lấy xong thì ném y xuống vực.
Nhưng khi mổ đan lại xảy ra sự cố bất ngờ.
Bọn họ cẩn thận mổ ngực trái của Ứng Phục Tâm ra, nhưng ngay cả tim cũng không thấy chứ đừng nói kim đan.
Vì hoang mang bối rối nên bọn họ cứ tưởng luyện kim đan thất bại, chưa kiểm tra kỹ càng mà đã ném Ứng Phục Tâm xuống vực, bọn họ không hề biết rằng cơ thể Ứng Phục Tâm khác với người thường, tim y nằm bên phải.
Tuy không bị khoét mất kim đan nhưng Ứng Phục Tâm cũng có khác gì xác chết đâu?
Ứng Phục Tâm rơi xuống vực, chờ đợi khoảnh khắc thịt nát xương tan, thật ra lúc đó y rất bình tĩnh, rốt cuộc y cũng có thể rời xa thế gian này, không còn bị tra trấn trong chiếc lồng sắt chật chội kia nữa.
Trong lúc rơi xuống đất, y chợt nhìn thấy một con ngươi vàng rực như mặt trời hiện ra giữa cảnh vật nhòe đi vì tốc độ rơi quá nhanh.
Sau đó y rơi xuống một nơi mù mịt sương trắng, ở đó tay chân biến dạng của y trở lại bình thường.
Sau nửa năm, rốt cuộc y cũng được tự do đi lại, điều này khiến y có cảm giác vô cùng lạ lẫm.
Ứng Phục Tâm đang hoang mang ngơ ngác thì một con quái vật khổng lồ xuất hiện trong sương mù.
Miệng phả ra khí nóng, vảy lân xếp lớp tỏa ra ánh sáng màu vàng sẫm, bộ râu dài mấy mét phe phẩy trong sương, trên đầu có sừng dê, bốn chân chạm đất, uy phong lẫm liệt đến mức khiến người ta sinh lòng kính sợ.
Một giọng nói sang sảng vang lên bên tai Ứng Phục Tâm.
"Này nhóc, ta và ngươi có duyên với nhau, muốn giao kèo không? Ta sẽ giúp ngươi thực hiện một nguyện vọng, đổi lại ngươi cho ta nhập xác, mười năm sau ta sẽ xuất hiện ở thế gian trong thân xác của ngươi, thế nào?"
Ứng Phục Tâm đâu còn đường lui.
Thế là Kỳ Lân hỏi y: "Ngươi muốn gì?"
Ứng Phục Tâm đáp: "Ta muốn những kẻ hại ta phải chết thảm."
Kỳ Lân: "Ta không thể giết người được."
Ứng Phục Tâm: "Vậy ta sẽ tự làm, ngươi cho ta sống tiếp đi."
Kỳ Lân giúp Ứng Phục Tâm sống sót rồi cho y một cơ thể khỏe mạnh tràn đầy linh lực.
Tuy Ứng Phục Tâm còn sống nhưng lại không biết mình có thể làm gì, y nung nấu kế hoạch trả thù nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Với phép thuật học được ở Vân Quy Tông và mấy trò trộm cắp vặt, y lang thang khắp các thành trấn.
Một ngày nọ, y lẻn vào một nhà giàu có, ngồi xổm dưới cửa sổ nghe lén người trong nhà nói chuyện.
"Con trai, có tấm thẻ ngọc này làm tín vật thì con sẽ được vào Xuân Hoa Tông! Xuân Hoa Tông là một trong năm đại tiên môn, chắc chắn con sẽ học thành tài thôi!"
"Cất thẻ ngọc này dưới gối đi, giữ cho kỹ nhé, cha tốn bao nhiêu tiền mới mua được đấy."
Ứng Phục Tâm đợi đến khuya mới lẻn vào phòng.
Dưới ánh trăng vằng vặc, y nhìn thấy một đứa bé khoảng tám chín tuổi nằm trên giường.
Đứa bé rất ngoan, nghe lời cha cất kỹ thẻ ngọc dưới gối.
Nếu lấy thẻ ngọc thì sẽ làm nó thức giấc.
Ứng Phục Tâm đứng cạnh giường nhìn quanh căn phòng sang trọng, sau đó rút dao găm trong ngực ra đâm mạnh vào ngực đứa bé.
Chỉ một nhát đã làm nó mất mạng, khi dao găm bị rút ra, máu nóng bắn tung tóe lên mặt Ứng Phục Tâm.
Ứng Phục Tâm chợt nhớ lại lúc mình còn sống trong gia đình nghèo khổ kia.
Khi em gái y ra đời, mẹ y nấu cháo rồi bảo y đút cho em ăn.
Lần nào Ứng Phục Tâm cũng húp trộm nửa chén.
Sau đó em gái y chết đói, lúc chết chỉ to bằng con thỏ.
Y đã tự tay chôn nó.
Y chính là người như vậy.