Món Quà Thần Linh Ban Tặng

Chương 11



Trì Đàm dáng người cao gầy, hai tay đút túi quần, lặng lẽ nhìn cô. Đôi mắt sâu thẳm khẽ nheo lại, trông không mấy vui vẻ.

Gương mặt quả thật quá đỗi anh tuấn. Ánh đèn hắt lên, làm nổi bật đường nét rõ ràng, sâu sắc, mang theo chút tà mị đầy cuốn hút. Những cô gái trẻ thiếu định lực có lẽ đã ngã gục trước sức hút của anh.

Anh bước tới, lười biếng tiến gần cô, ánh mắt hạ xuống, dừng lại trên khuôn mặt mềm mại của cô: “Cô đến đây làm gì?”

“Tìm vui thôi.” Cố Trà mỉm cười.

Cô nói, cằm khẽ nâng, để lộ đường cong cổ thanh thoát như thiên nga. Đôi môi đỏ mọng cong lên đầy ý tứ, khí chất trong trẻo bị nốt ruồi nơi khóe mắt át đi, toát lên vẻ yêu kiều mê hoặc. Bộ dạng này, như thể đang khiêu khích anh.

Ánh mắt Trì Đàm dừng lại trên nụ cười của cô, trái tim như bị tia lửa châm lên, cháy bỏng cả ngũ tạng lục phủ. Bất chợt, anh chỉ muốn hôn cô, muốn nếm thử vị ngọt ấy.

Nhưng Cố Trà chẳng rảnh để dây dưa với anh ta: “Trì tiên sinh, không có gì để nói thì tôi đi đây.”

Vừa xoay người, cổ tay cô bị anh ta nắm lấy. Trì Đàm hỏi: “Vừa nãy em nói thật chứ?”

Cố Trà nghi hoặc nhìn anh.

Trì Đàm nhíu mày, siết chặt tay cô: “ Em không thích tôi, đúng không?”

Câu hỏi này có phần đường đột. Họ chỉ mới quen vài ngày, mà anh đã công khai để ý đến thứ thuộc về cô.

Giữa hai người, sóng ngầm cuộn trào, qua lại như đối thủ, quan hệ chẳng hề tốt đẹp, thậm chí còn là cạnh tranh.

Giờ anh lại nhắc đến chữ “thích”.

Cố Trà bật cười, rồi thật sự cười thành tiếng: “Trì tiên sinh say rồi à? Hỏi đối thủ câu này sao? Nhưng nếu anh đã muốn biết, tôi nói cho anh nghe.” Cô giật mạnh tay ra, lập tức lạnh mặt: “Đúng vậy, tôi không thích anh.”

Như một tay súng bắn tỉa, một phát trúng đích.

Chẳng thèm liếc anh ta thêm lần nào, Cố Trà bước đi không chút do dự.

Trì Đàm nhìn chằm chằm bóng dáng yêu kiều ấy lướt qua hành lang dài, dần bị ánh sáng kéo xa rồi biến mất.

Anh rút điếu thuốc, cười lạnh một tiếng.

Khói thuốc che mờ tầm mắt. Trong làn khói mông lung, anh thấy Cố Trà vừa rời đi lại từ phía đối diện bước tới.

Trì Đàm nheo mắt, đẩy làn khói trước mặt, tiến về phía trước.

Cố Trà đã đi xa, thay một bộ trang phục mới, tóc dài buông xõa bên hông, hướng về phía lầu hai – “Nhân gian thiên đường”.

Ang nhớ rõ, vừa nãy cô ở phòng sang trọng tại góc rẽ lầu một. Giờ lên “Nhân gian thiên đường” làm gì? Nơi đó, dù mang cái tên mỹ miều, lại chẳng đẹp đẽ như tưởng tượng. Những giao dịch ở đó đều bí mật. Một đại tiểu thư nhà họ Cố như cô, có bí mật gì chăng?

Cố Trà đẩy cửa bước vào phòng, lập tức bị Trương Khanh say khướt túm lấy: “Đi đâu thế? Tìm cô cả buổi rồi!”

Anh kéo tay cô về phía bàn tiệc.

An Tiểu Mỹ cầm micro gào thét như quỷ khóc sói tru, hát bài Dày vò. Cố Trà cảm thấy đúng là “dày vò” thật.

Cô chưa từng nghĩ mình có thể trở thành bạn thân với hai người có tính cách như vậy. Họ quen nhau từ vài năm trước, trong một vụ án huyền bí. Trương Khanh là nhân viên điều tra tử thi, An Tiểu Mỹ là cảnh sát, nhờ cô , một nhà thôi miên hỗ trợ tái tạo ký ức của nhân chứng. Từ đó, ba người thành bạn thân.

Trương Khanh làm nghề điều tra tử thi, ngày thường lạnh lùng, độc mồm. Nhưng khi say như biến thành người khác, chẳng còn chút gì của vẻ cao ngạo.

An Tiểu Mỹ, nữ cảnh sát ở sở cảnh sát Khang Dụ Thành, tên nghe dễ thương, tính cách cũng vậy. Cô nàng thích mọi thứ đáng yêu, khiến Cố Trà luôn nghĩ cô bạn này như một cô em gái ngọt ngào của nhà họ Lãnh. Tất nhiên, nếu bỏ qua cánh tay cơ bắp đầy mạnh mẽ của cô nàng.

Cố Trà bước vào, đảo mắt nhìn tình trạng căn phòng, hơi bất ngờ. Ngoài Trương Khanh và An Tiểu Mỹ, còn có Cố Sâm, Cố Lệnh, và cả Khương Sán – người cô vừa chạm mặt.

Ba người ngồi một góc, cầm ly rượu mà chẳng uống, có lẽ bị tiếng hát khàn khàn, bi thương của An Tiểu Mỹ làm cho ngây người.

Thấy Cố Trà bước vào, Cố Lệnh lên tiếng trước: “Trà Trà, lại đây chơi cùng đi!”

Cố Trà vừa ngồi xuống, Trương Khanh say bí tỉ ngã về phía cô, đầu không khách khí gục lên vai cô.

Chưa kịp chạm vào, Cố Sâm đã nhíu mày, đẩy đầu gã ra, lạnh nhạt liếc nhìn Cố Trà : “Đi đâu vậy?”

“Gặp Trì tiên sinh, nói vài câu.”

Cả hai anh em nhà họ Cố lẫn Khương Sán đều trầm mặt, nhìn cô đánh giá, nhưng rốt cuộc chẳng nói gì thêm.

Sau ba vòng rượu, ai nấy đều ngà ngà say.

Cố Trà tửu lượng ở mức trung bình , vẫn giữ được tỉnh táo. Khương Sán và Cố Lệnh thì ngủ mê mệt, bất tỉnh nhân sự, như thể trở lại cái đêm say xỉn ở Thụy Sĩ. Rượu ở quán bar Hellfire quả danh bất hư truyền.

An Tiểu Mỹ đi vệ sinh vẫn chưa về. Cố Sâm tắt nhạc nền ầm ĩ, nhắm mắt xoa trán: “Em biết chuyện Trì Đàm muốn hợp tác kinh doanh với nhà mình chứ?”

“Nghe Trì tiên sinh nhắc rồi.”

Cố Sâm cười khẽ: “Hắn còn nói với em chuyện này?”

Rồi nhìn cô thật sâu.

Cố Trà chỉ mỉm cười, không đáp.

Cố Sâm hiểu rõ, cô không muốn nói thì chẳng ai moi được từ cô dù chỉ một mẩu tin tức.

Anh chỉ nói: “Hắn làm ăn chẳng liên quan gì đến nhà mình. Hắn nhắm tới cái gì, em chắc cũng rõ. Trà Trà, tài sản nhà họ Cố, chúng ta phải giữ lấy.”

Cái gọi là gia đình, đôi khi giống như họ tạo ra một chiếc gông xích từ trách nhiệm, trói chặt cô bất kể ý nguyện của cô, bắt cô gầy guộc gánh vác cả nhà, rồi còn trách cô chạy chậm.

Khóe môi Cố Trà cong lên, nụ cười càng sâu: “Anh không cần nói, em cũng hiểu.”

Cửa phòng bật mở, An Tiểu Mỹ lảo đảo bước vào, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng, say đến mức mắt mờ mịt.

Trong đám người, cô nàng tìm thấy Cố Trà , thân hình khỏe khoắn đổ xuống. Cố Trà đưa tay ôm lấy, đỡ cô nàng ngồi xuống.

An Tiểu Mỹ ngơ ngác nắm lấy tay cô: “Trà Trà, cậu không phải ở ngoài kia sao? Tớ vừa thấy cậu mà, sao lại chạy vào đây?”

Cô nàng “ơ” một tiếng, chỉ vào tóc và áo quần của Cố Trà : “Vừa nãy tóc và quần áo của cậu không phải thế này, thay nhanh thế?”

Nhìn bộ dạng con ma men chẳng biết đông tây nam bắc, Cố Sâm cười nhạt: “Em nói gì vậy? Trà Trà ở đây với anh suốt mà.”

“Không đúng!” An Tiểu Mỹ nhắm mắt lẩm bẩm: “Tớ rõ ràng thấy cậu từ ‘Nhân gian thiên đường’ đi xuống. Còn định chạy theo gọi, ai ngờ vừa quẹo một cái, cậu đã biến mất.”

“Nhân gian thiên đường”?

Sắc mặt Cố Sâm trầm xuống. Đó chẳng phải nơi tốt đẹp gì. Lẽ nào thật sự có người giống Cố Trà  như đúc?