Đang mải suy nghĩ, Cố Trà nhẹ giọng nhắc: “Anh, về thôi.”
Cố Sâm hỏi: “Em không lo lắng à?”
“Lo lắng gì?”
“ Lo lắng liệu có ai đó giống hệt em, mạo danh em để làm chuyện xấu. Nếu để ông nội biết, em sẽ bị phạt đó.”
Cố Trà ngước mắt, khẽ liếc : “Anh ơi, Tiểu Mỹ say rồi mà . Lời của người say mà anh cũng tin sao?”
Trước đây, Cố Sâm chẳng để tâm. Cố Trà là mỹ nhân số một Khang Dụ Thành, dung mạo tuyệt sắc, được nhiều người yêu thích. Việc bị bắt chước cách ăn mặc, trang điểm là chuyện thường.
Nhưng gần đây, quá nhiều chuyện đã xảy ra. Nhà họ Cố ai nấy đều bất an, cảm giác như mưa gió sắp kéo đến. Bất kỳ chuyện nhỏ nào cũng có thể biến thành tai họa ngập đầu. Ai biết được liệu có kẻ nhòm ngó kho báu nhà họ Cố đang âm mưu chuyện gì?
Cố Sâm sốt ruột, nhưng thấy Cố Trà bình thản như không, anh dần lấy lại vẻ điềm tĩnh. Anh gọi người kéo Cố Lệnh và Khương Sán say bất tỉnh đi, rời khỏi quán bar trước.
Cố Trà cũng đưa Trương Khanh và An Tiểu Mỹ đến khách sạn gần đó, sắp xếp ổn thỏa rồi chuẩn bị rời đi.
Từ thang máy tầng 30 khách sạn đi xuống, khung cảnh đêm Khang Dụ Thành rực rỡ, đẹp mê hồn. Qua cửa kính, cô thấy tầm nhìn rộng mở: xa xa là bóng đêm, ngọn hải đăng sừng sững, những tòa cao ốc san sát.
Ban đêm, thành phố như hóa thành một lâu đài đầy mê hoặc. Bầu trời bao la và đất đai vô tận, ai sẽ chinh phục chúng?
“Đinh”, thang máy đến tầng một.
Cố Trà thu ánh mắt từ cửa sổ, thầm nghĩ: Dù ai muốn chinh phục, đừng hòng động vào thứ của cô. Nếu không, cô sẽ khiến kẻ đó tan tành, trở thành người chinh phục thực sự.
Văn Cảnh đứng chờ ngoài thang máy. Thấy Cố Trà bước ra, anh lập tức theo sau. Cô khẽ ra lệnh: “Tra xem đêm nay ‘Nhân gian thiên đường’ có những ai đến, liệu có cô gái nào giống hệt tôi không. Nếu có, đưa cô ta đến gặp tôi.”
Văn Cảnh gật đầu: “Vâng.”
Xe của Cố Trà đỗ ngoài đường, một chiếc Bugatti màu bạc bắt mắt. Mở cửa xe, bên trong là một người đàn ông ngồi ngay ngắn, đang thưởng thức điếu thuốc, lười biếng nhìn cô: “Lên xe.” Anh đưa tay ra, muốn kéo cô.
Cố Trà nhìn Trì Đàm kỹ lưỡng, ánh mắt lướt từ gương mặt góc cạnh đến bàn tay xương xẩu rõ nét của anh ta, không động đậy.
Văn Cảnh nhận ra cô không ổn, định tiến lại gần thì bị một cánh tay chặn ngang ngực.
Tề Hành cười cợt: “Đừng vội anh bạn. Để lão đại của chúng tôi nói vài câu với cô chủ nhà cậu đã.”
Văn Cảnh định túm tay Tề Hành phản công, nhưng Cố Trà đột nhiên lên tiếng: “Văn Cảnh, tôi không sao. Tôi lên xe trước, anh theo sau.”
“Tiểu thư! Hắn ta rất nguy hiểm!”
Cố Trà không do dự, ngồi vào xe, đóng cửa.
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh. Văn Cảnh đẩy Tề Hành ra, lên xe đuổi theo.
Trong chiếc Bugatti, Trì Đàm chậm rãi xoay điếu thuốc, hỏi cô: “ Vệ sĩ của em nói đúng, tôi rất nguy hiểm. Thế mà em vẫn lên xe. Không sợ tôi làm gì sao?”
Cố Trà liếc điếu thuốc xoay đều trong tay anh ta : “Nguy hiểm đến đâu ? Chẳng lẽ Trì tiên sinh sẽ giết tôi sao ?”
“Đương nhiên là không.” Anh hạ giọng, nhìn cô, dịu dàng nói: “ Em đẹp thế này, tôi sao nở .”
Lời âu yếm từ một người đàn ông quyến rũ, sức hút tăng gấp bội.
Cố Trà giờ đã chắc chắn, Trì Đàm muốn thôi miên cô để lấy bản đồ kho báu dãy núi Nal. Một gã đàn ông ti tiện, không từ thủ đoạn.
Chỉ tiếc, cô quá giỏi giữ tỉnh táo khi bị thôi miên. Trì Đàm có vẻ đã học qua kỹ thuật này, nhưng so với cô người được Cố Dạng đào tạo , anh ta vẫn còn kém xa.
“Trì tiên sinh, anh nên xoay điếu thuốc đều hơn chút.”
Anh dừng tay, chẳng chút xấu hổ hay tức giận khi bị vạch trần, chỉ chậm rãi thở dài: “ Em biết rồi à.”
Nhưng sau tiếng thở dài ấy, không khí trong xe dần trở nên nặng nề, một luồng khí đầy xâm lược ép sát cô.
Anh ta thấp giọng hỏi: “Bản đồ kho báu dãy núi Nal ở đâu?” Giọng điệu dịu dàng như nước.
Cuối cùng cũng vào chuyện chính.
Giả vờ lâu như vậy, giờ lộ nguyên hình.
Vẫn chỉ là một con sói.
Cố Trà chẳng chút hoang mang, nghiêng đầu cười khẽ: “Bị tôi phá hủy rồi. Tất cả lộ tuyến đều ở trong đầu tôi. Chỉ mình tôi biết. Anh vĩnh viễn chẳng tìm được. Thấy thất vọng không?”
Cô đúng là chẳng dễ đối phó.
Trì Đàm mất hết kiên nhẫn. Nếu cô không thông minh và xinh đẹp đến thế, anh đã chẳng buồn chơi trò trốn tìm lâu vậy.
Anh hơi cúi người, kề sát tai cô, giọng cực nhẹ: “Nói ra, không thì tôi thật sự sẽ giết em đó.”
Cố Trà cười rạng rỡ: “Thử đi, giết tôi ngay bây giờ, xem anh được gì!”
Cô nhắm mắt, ngẩng đầu, để lộ chiếc cổ mảnh mai trước mặt anh ta . Khóe môi cong lên, như cam nguyện chịu chết, lại như chắc chắn hắn không dám động vào cô.
Đôi mắt Trì Đàm khẽ nheo lại.
Anh như đang cân nhắc cách xử lý cô. Cố Trà nhân cơ hội tung một cú đấm, nhưng bị Trì Đàm chặn lại: “ Em nghĩ thế này là làm tôi đau được à?”
“Đương nhiên không phải.”
Cố Trà xoay cổ tay, bàn tay hóa thành móng vuốt, cào mạnh lên mu bàn tay Trì Đàm, để lại ba vệt máu. Từ tay áo, một mũi kim nhỏ giấu sẵn bất ngờ đâm vào lòng bàn tay anh ta . Trì Đàm nhíu mày rên khẽ, đầu óc choáng váng: “ Em giấu mê dược trong móng tay?”
Cô nhanh như chớp đè vai anh ta , lật ngược thế cờ, ngồi đè lên người anh . Hai tay cô siết chặt cổ họng anh : “Trì tiên sinh, tự tiện lên xe của tôi là rất nguy hiểm. Thế nào, hài lòng chứ?”
Trương Sinh, người đang lái xe, hoàn toàn mất bình tĩnh.
Trời ơi, lão đại bị một mỹ nữ đè dưới thân ?
Bị đè thật sao??
Trì Đàm đang bị đè, lướt mắt qua đôi chân mảnh mai của cô . Trong lúc giằng co, áo quần cô rối bời, vài sợi tóc lòa xòa che đi nốt ruồi nơi khóe mắt, làm bật lên vẻ yêu kiều hoang dã. Khuôn mặt thanh thuần tuyệt mỹ ửng hồng, trông như một cô gái nhỏ bị bắt nạt đến thảm thương.
Nhưng ánh mắt cô lại đầy vẻ tàn nhẫn, như một con hổ nhỏ không chịu khuất phục.
Trì Đàm bất giác thấy hối hận. Liệu mạo muội xuất hiện thế này có khiến cô hoảng sợ?
Anh cười nhẹ, dùng bàn tay không bị thương xoa đầu cô: “Xin lỗi.”
Không chỉ Cố Trà ngây ra.
Trương Sinh suýt nữa bị ba từ ấy dọa đến rời bỏ cõi đời.
Mặt trời mọc từ phía Tây sao? Lão đại mà cũng biết xin lỗi?
Cái kết cục này đúng là ly kỳ!
Nhưng Cố Trà chẳng chút động lòng.
“Anh làm vậy không thấy giả tạo sao? Xin lỗi thì có tác dụng gì?”
“Vậy thì…” Trì Đàm cười nhạt.
“Tôi hôn em một cái nhé?”