“Trì tiên sinh, thủ đoạn dụ dỗ con gái của anh vụng về quá đấy.” Hai người đối đầu căng thẳng, như hai con nhím, chẳng ai chịu thua.
Thuốc của cô mạnh, chỉ vài phút thôi mà tứ chi của anh đã bắt đầu tê dại.
Nghe danh nhà họ Cố là y dược, ai nấy đều là cao thủ dùng thuốc. Giấu thuốc trong móng tay là chiêu ám chỉ thấy trong phim, không ngờ lại có người áp dụng điêu luyện đến vậy trong đời thực. Quả danh bất hư truyền.
Trương Sinh đã lấy lại bình tĩnh. Ngoài việc vừa rồi lão đại bị đè đầy mạo hiểm, hắn chẳng lo cô gái này có thể làm gì lão đại của mình.
Yên lặng lái xe như gà, thi thoảng liếc qua gương chiếu hậu ngắm đôi bên ái muội, hắn chỉ muốn nhảy cẫng lên khen: “Đại tiểu thư ngầu quá!” Cô gái này đúng là gan to, dám đè người!
Quả nhiên, người đàn ông tưởng như bị mê dược khống chế bất ngờ vươn tay, lực mạnh như khóa sắt siết lấy eo cô. Trì Đàm tránh được mũi kim thứ hai cô đâm tới, hóa giải lực của cô, ưu nhã ngồi dậy, ấn cô xuống đùi mình, ôm chặt.
Cố Trà bị Trì Đàm khóa hai tay sau lưng. Anh bóp nhẹ mặt cô, cười sâu xa: “ Em có mưu kế của em , tôi có cách của tôi. Dù sao tôi cũng hơn em một bậc, chiêu em biết, tôi cũng biết.”
Cố Trà không ngờ thật sự có thể khống chế anh bằng cách này. Dù sao, đây là Trì Đàm ,người có lai lịch bí ẩn đến mức ngay cả ông nội Cố cũng không tra ra được.
Nhưng cô vốn là người có thù tất báo. Dù đối phương không dễ chọc, cô cũng chẳng phải kẻ dễ dàng chịu thua.
Thắng anh ta hai lần, thua một lần, tính ra vẫn không lỗ.
Chỉ là, cái tính động tí là ôm ấp, sỗ sàng của anh ta thật sự quá phiền.
“Thả tôi ra.”
Trì Đàm càng siết chặt eo cô: “Không thả.”
Đây là lần đầu Cố Trà bị một người đàn ông ôm thế này, cũng là lần đầu cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể anh ta, cơ bắp săn chắc ở chân và mùi thuốc lá nhè nhẹ.
Thật khó chịu.
Vốn dĩ cô đã sinh ra với vẻ đẹp mong manh, yêu kiều như chú mèo con. Cô khẽ nhíu mày, khiến Trì Đàm không kìm được nhìn thêm vài lần. Ngón tay lướt qua giữa lông mày cô, vu.ốt ve đường nét thanh tú, hỏi: “Không thích tôi ôm em sao?”
Tay anh khựng lại, chợt nhớ đến lúc ở quán bar, câu “Không thích” cô nói với Khương Sán.
Anh không vui, nheo mắt nắm cằm cô: “Nói một câu thích tôi, tôi sẽ thả em ra.”
“Không thích.”
Anh siết mạnh hơn: “Cố Trà , em nên ngoan một chút.”
Cô gái cười khẽ, nhướng mày nhìn Trì Đàm: “Trì tiên sinh gấp gáp muốn tôi nói chữ ‘thích’ đến vậy sao, theo tâm lý học, anh ở một mức độ nào đó đã xem tôi là vật sở hữu của mình, không cho phép ‘đồ’ của anh có tâm lý ghét bỏ anh, nên muốn tìm kiếm sự công nhận. Nhưng anh sai rồi. Chúng ta mới gặp vài lần, mà lần nào anh cũng nhăm nhe tài sản nhà họ Cố, tính kế tôi. Anh nghĩ tôi sẽ thích một người như anh sao? Hay là, Trì tiên sinh đã động lòng trước rồi?”
Cố Trà mím môi, cười khúc khích, nhìn anh ta chăm chú.
Trì Đàm thoáng bối rối.
Trương Sinh nghe mà kinh hồn bạt vía, vội đạp phanh, đúng lúc lên tiếng: “Cố tiểu thư, đến nhà cô rồi.”
Cố Trà gạt tay Trì Đàm, chỉnh lại áo quần, lấy son môi từ trong túi. Hai ngón tay thon dài xoay nhẹ, tô lại môi. Cô vén tóc, nhìn anh ta : “Anh nói chúng ta đấu thì phải đấu cho ra trò. Tranh quyền đoạt lợi mới thú vị, lôi chuyện tình cảm vào làm gì? Không hợp với người như anh và tôi. Anh cũng thu lại trái tim đi, đừng thích tôi. Vì tôi vĩnh viễn sẽ không thích anh.”
Một giây trước còn là cô gái yếu đuối, dịu dàng như Tây Thi bệnh tật, giây sau đã hóa thành yêu nữ quyến rũ, kiêu ngạo ngút trời. Dù ở bất kỳ dáng vẻ nào, Cố Trà Hoan cũng đều phù hợp, không một khoảnh khắc nào không khiến người ta kinh diễm.
Xe của Văn Cảnh đuổi đến như tia chớp, dừng gấp.
Anh ta vội xuống xe, chạy tới.
Trì Đàm nhìn ra ngoài qua cửa sổ: “Em không nói chuyện tình cảm, nhưng người thích em thì nhiều vô kể.”
“Đó là chuyện của họ .” Cố Trà lạnh nhạt nói.
Trì Đàm lại nhìn cô gái trong lòng mình lần nữa ,khuôn mặt xinh đẹp, cái đầu thông minh, tâm hồn thú vị, và một trái tim lạnh lùng.
Một đối thủ đáng gờm.
Mới 18 tuổi, rất trẻ .
Anh như thể vừa từ bỏ một quyết định nào đó, lại như đang ấp ủ một toan tính mới. Trì Đàm thả lỏng vòng tay giam cầm cô. Cố Trà không chờ thêm một giây, đẩy cửa xe bước xuống, nhanh chóng tiến về phía nhà họ Cố.
Văn Cảnh vội đuổi theo: “Tiểu thư ,không sao chứ?”
“Không sao. Phá hủy chiếc Bugatti này đi. Tôi không muốn nhìn thấy nó thêm lần nào.”
“Nhưng tiểu thư, hôm qua cô còn rất thích chiếc xe này.”
Giọng nói mềm mại vang lên, lạnh buốt: “Bị người khác chạm vào, tôi không thích nữa.”
Văn Cảnh không kìm được ngoảnh lại. Trì Đàm và Trương Sinh đã xuống xe. Người đàn ông ngậm thuốc, dáng người cao gầy, áo khoác vắt trên tay, tựa vào xe, hờ hững liếc qua. Hơi lạnh từ ánh mắt anh ta khiến Văn Cảnh rùng mình.
Cố Trà dẫm giày cao gót bước xa dần. Trì Đàm nhìn khoảng không, hút xong điếu thuốc.
Ánh đèn nhà họ Cố rực rỡ trong đêm, chiếu lên những tán cây xung quanh, loang lổ như một viên ngọc trai sáng rực. Ở Khang Dụ Thành, nó tỏa ánh hào quang riêng.
Làm người thừa kế của một gia tộc lớn như vậy, Cố Trà mỗi ngày đều phải đánh những trận chiến bất tận. Tranh đoạt có lẽ là điều đầu tiên cô học được trong đời.
Ban đầu, Trì Đàm nghĩ cô gái này quá non nớt, không xứng làm đối thủ của mình.
Giờ đây, anh lại cảm thấy chẳng ai phù hợp hơn cô.
Vậy thì cứ thử xem, cuối cùng ai sẽ thắng.
Tàn thuốc rơi xuống đất, Trì Đàm nhấc chân dập tắt tia lửa: “Đi thôi.”