Món Quà Thần Linh Ban Tặng

Chương 14



Bước vào nhà họ Cố, hành lang quanh co trải dài, hầu gái và bảo vệ xuất hiện khắp nơi.  Cố Trà thấy Cố Hân dẫn theo một đám hầu gái tiến tới, trông như công chúa thời xưa đi tuần, ung dung, quý phái, khí thế ngút trời.

Cô nhìn thẳng, lướt qua. Cố Hân nhíu mày: “Đứng lại! Thái độ gì thế hả?”

Cố Trà dừng bước: “Thái độ của tôi làm sao?”

“Sao không gọi chị là chị?”

Ngày thường, Cố Trà sẵn lòng giữ hòa khí bề ngoài, gọi một tiếng “chị” cũng chỉ là chuyện nhỏ, diễn trò vốn là sở trường của cô. Nhưng hôm nay, bị Trì Đàm quấy nhiễu, cô chẳng còn tâm trạng. Cô thu ánh mắt, lạnh lùng bước đi.

Cố Hân sững sờ, tính tình thiên kim tiểu thư bùng lên: “Cố Trà ! Cô…”

“ Hân tiểu thư,” Văn Cảnh trầm giọng nhắc nhở, “Tiểu thư chúng tôi đang mệt, xin thứ lỗi.”

Cố Hân quay phắt lại, lườm hắn, ánh mắt sắc lạnh như dao. “ Hân tiểu thư” ư? Ở Khang Dụ Thành, ai chẳng biết nhà Cố gia có hai vị thiên kim. Nhưng dù Cố Hân có nổi bật thế nào trong giới danh môn, người ta chỉ cần một câu “ Hân tiểu thư” là đủ để định đoạt vị trí của cô ta . Chỉ có Cố Trà mới là “Cố tiểu thư” người đại diện cho cả Cố gia. Còn cô, mãi mãi chỉ là cái bóng!

“Đừng đắc ý quá sớm. Cố gia chưa chắc đã thuộc về cô ta đâu!”

Tin đồn về kho báu đã lan truyền khắp nơi, biến truyền thuyết thành hiện thực. Các thế lực ở Khang Dụ Thành đều thèm khát gia sản giàu có của Cố gia. Chẳng bao lâu nữa, nơi đây sẽ ngập trong gió tanh mưa máu. Cố Trà muốn giữ được Cố gia, bảo vệ tất cả những gì thuộc về gia tộc này, khó lắm!

Lời Cố Hân nói chẳng khiến Văn Cảnh mảy may dao động. Từ khi Cố Trà mười tuổi được chọn làm người thừa kế Cố gia, ai cũng nghĩ cô không đủ sức giữ nổi vị trí đó. Nhưng cô đã ngồi vững tám năm. Địa vị hôm nay của cô ở Cố gia là thành quả tích lũy qua bao năm. Cô quá rành cách bảo vệ lợi ích của mình. Văn Cảnh chẳng có gì phải lo.

Người đàn ông đứng trước mặt Cố Hân, mặt không chút cảm xúc, như một vệ binh khô khan, chất phác, bảo vệ người mà anh cho là cần bảo vệ.

Cố Trà đã đi xa, khuất sau góc rẽ.

Cố Hân nghiến răng, cố giữ phong thái của một thục nữ, không làm lớn chuyện. Cô lạnh lùng liếc Văn Cảnh một cái rồi quay người bỏ đi.

Cố Trà không về phòng ngủ mà đi thẳng đến thư phòng của cụ Cố. Trên đường, cô gặp Cố Sâm.

Anh ta cười, nhìn cô: “Đang định đi tìm em, thế mà em lại tới. Vẫn thông minh như mọi khi.”

Nếu đã nhắc đến chuyện Trì Đàm muốn hợp tác với Cố gia, không đời nào cụ Cố lại không báo cho cô. Cố Trà ừ một tiếng, cùng Cố Sâm bước vào thư phòng.

Vừa vào, mùi đàn hương thoang thoảng lan tỏa.

Ngẩng đầu lên là dãy kệ sách cao bốn tầng. Những cô hầu trong đồng phục chỉnh tề đứng trên gác mái, lặng lẽ lau dọn.

Thư phòng Cố gia nổi tiếng ở Khang Dụ Thành vì sự bao la, uyên thâm. Là một gia tộc thấm đẫm thư hương, sách vở luôn được xem là trọng tâm.

Hai anh em bước vào . Cố Thương, trong bộ đồ trắng kiểu Tàu, nằm trên ghế mềm, nghe máy đĩa. Cụ chống gậy, đầu ngón tay nhè nhẹ gõ theo nhịp nhạc. Nghe tiếng bước chân, cụ chẳng buồn mở mắt: “Tới rồi à.”

“Ông nội,” hai anh em đồng thanh.

“Ừ, ngồi đi.”

Máy đĩa kết thúc một khúc, không ai lên tiếng.

Cô hầu thay đĩa mới, nhạc lại vang lên. Cố Thương mới chậm rãi mở lời: “Trì Đàm muốn hợp tác với Cố gia. Trà Trà, cháu nghĩ sao?”

“Kẻ đến chẳng có ý tốt. Ông nội, đừng đồng ý.”

Cụ Cố khẽ “ừm” một tiếng, không nói đồng ý, cũng chẳng bảo không.

Cố Sâm lắc đầu: “Nhưng hiện tại, bản đồ kho báu núi Nal đang nằm trong tay Trì Đàm. Chi bằng ta hợp tác với hắn trước, rồi tìm cách lấy lại món đồ. Nếu không hợp tác, e là ta chẳng có cơ hội nào đến gần hắn.”

Cụ Cố vẫn im lặng. Cố Sâm nhìn sang Cố Trà, thấy cô điềm tĩnh như không. Cả ông cháu đều một kiểu, dù núi Thái Sơn có sụp trước mặt cũng chẳng hề nao núng.

Cố Trà nhẹ nhàng nói: “Ông nội đừng lo, cứ giao cho cháu xử lý.”

Lại là câu nói ấy.

Cố Sâm cau mày.

Từ nhỏ đến lớn, người Cố gia nghe câu này của Cố Trà không biết bao lần. Có lúc anh không hiểu, sao Cố Trà thông minh như vậy lại cam tâm làm quân cờ cho cụ Cố? Chỉ vì cái gọi là tình thân ư?

Mỗi lần cô nói thế, cụ Cố luôn mỉm cười hiền từ. Lần này cũng vậy.

“Cháu thông minh như thế, chắc biết phải làm sao, đúng không?”

Cố Trà gật đầu: “Dạ, biết ạ.”

Trong lúc Cố Sâm còn đang ngẩn ngơ, Cố Trà đã đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Bất ngờ, cụ Cố hỏi: “Trà Trà, bản đồ kho báu núi Nal thật sự ở chỗ Trì Đàm sao?”

Cố Trà nhìn ông, thần sắc bình thản: “Ông nội nghĩ sao ạ?”

Đôi mắt cô trong trẻo, long lanh như nước. Khi lặng lẽ nhìn người, cô ngoan ngoãn đến mức khiến người ta chẳng thể đề phòng. Quả nhiên, một vẻ ngoài xinh đẹp có thể là lớp ngụy trang hoàn hảo.

Cụ Cố nhắm mắt lại: “Ta chỉ nghĩ, cháu thông minh như thế, thông minh hơn bất kỳ ai, sao lại có chuyện…”

“Nhưng sự thật là vậy. Cháu đã thua anh ta.”

Cô gái bước ra, khép cửa lại.

“Cạch” một tiếng, như ngăn cách hai thế giới.

Cụ Cố thở dài nặng nề: “Đứa trẻ này lớn rồi…”