Món Quà Thần Linh Ban Tặng

Chương 15



Cố Sâm từ thư phòng vội bước ra, gọi với theo: “Trà Trà, từ từ đã.”

Cố Trà quay lại: “Anh có chuyện gì sao?”

“Cũng có chút chuyện. Nhà Khương sắp mở tiệc rượu, anh muốn em đi cùng anh, tiện thể làm quen với vài việc ở Khang Dụ Thành. Dù sao em bôn ba khắp nơi bao năm nay, hiếm khi ở nhà lâu.” Cố Sâm nói với vẻ chân thành.

Cố Trà : “Khi nào?”

“Nếu em không phản đối, thì mốt nhé. Danh tiếng của em ở Khang Dụ Thành vang dội lắm, mấy vị trưởng bối có qua lại với nhà mình đều muốn gặp em đấy.”

Cô mỉm môi cười: “Được, mốt em sẽ đi cùng anh.”

Cố Sâm gật đầu, vỗ nhẹ cánh tay cô, cười đầy ẩn ý: “Nhạc Lâm cũng sẽ đến.”

Cố Trà nhướng mày.

Nhạc Lâm, thiếu gia nhà Nhạc gia , một trong bốn đại gia tộc quyền thế ở Khang Dụ Thành? Cô từng gặp anh ta vài lần, thân thiết với Cố Sâm, nhưng vì ít ở lại Khang Dụ Thành, ấn tượng về anh ta trong cô đã hơi mờ nhạt.

Hai anh em sánh bước rời thư phòng. Bên ngoài tuyết rơi dày đặc. Văn Cảnh cầm ô đen đứng đợi ở cửa.

Thấy Cố Trà bước ra, anh lập tức giương ô, che tuyết cho cô.

Cố Sâm liếc nhìn gã vệ sĩ trầm lặng như khúc gỗ, giật lấy cây ô, rồi mới nói: “Hai năm trước, khi em không ở Khang Dụ Thành, nhà họ Nhạc đã hợp tác với nhà ta. Đến nay, hai bên đã cùng mở nhiều xưởng sản xuất dược phẩm, là đối tác thân thiết.”

Cố Trà lặng im. Hai năm trước? Là lúc cô đến Vân Xuyên để chữa bệnh cho Yến Phi Bạch.

Hai năm sau đó, cô mải mê truy tìm bản đồ kho báu, ít quan tâm đến việc kinh doanh của Cố gia. Không ngờ nhà họ Nhạc đã có cơ chen chân vào.

Cô liếc Cố Sâm, ánh mắt mang theo ý tứ sâu xa. Cố Sâm cười nhạt: “Đừng nhìn anh như thế. Mấy chuyện hợp tác này, cả hai nhà đều có lợi. Hơn nữa, chuyện Nhạc Lâm thích em phải là bí mật. Nếu sau này hai nhà kết thông gia, em kế thừa Cố gia cũng sẽ thêm vững vàng.”

Lời này khiến Cố Trà nhếch môi cười. Cố Sâm bị nụ cười của cô làm cho hơi ngẩn ngơ: “Sao thế?”

“Văn Cảnh, lấy ô lại đây, chúng ta về.” Cố Trà đột nhiên lên tiếng, rõ ràng không vui vì lời của Cố Sâm.

Văn Cảnh lập tức bước tới, lấy lại cây ô từ tay Cố Sâm.

Cố Sâm nhìn theo bóng lưng hai người xa dần, khẽ cười, phủi tuyết đọng trên tay áo. Một cô hầu vội chạy tới, giương ô che cho anh.

Tuyết rơi dày, bóng dáng Cố Trà dần hóa thành một chấm mờ, rồi mất hút.

Cố Sâm thở dài bất đắc dĩ: “Vẫn cố chấp như xưa…”

Khang Dụ Thành, khu phố 48.

Tại đây, một tòa trang viên kiểu Âu sừng sững, kiến trúc đen tuyền toát lên vẻ trang nghiêm, tĩnh lặng.

Dưới bầu trời u ám của mùa đông, tuyết rơi dày đặc, như muốn nhấn chìm, vùi lấp cả không gian.

Tòa trang viên đồ sộ, ngút mắt chẳng thấy đỉnh, vươn cao kiêu hãnh giữa cơn bão tuyết cuồng phong, bất động, đầy ngạo nghễ.

Bên trong, các thiếu gia đang chơi bài, nhưng ai nấy đều uể oải, chẳng chút hứng thú.

Ngô Ngộ, Vương Đàm và đám anh em cảm thấy cuộc sống này thật nhạt nhẽo, chẳng có gì thú vị.

Hai người kia là ai?

Chính là hai gã xui xẻo bị Cố đại tiểu thư dùng chip điều khiển não, đến giờ vẫn hôn mê chưa tỉnh.

Trương Sinh ném một chuỗi bài xuống, cười khẩy: “Cố đại tiểu thư này đúng là tà môn. Lão tử đi theo đại ca bao năm, lần đầu gặp một cô nàng không sợ chết như vậy. Tâm huyết, quyết đoán thế kia, không vào Satan của chúng ta thì đúng là phí! Này, bài ngon không? Không ngon thì nhận thua đi.”

Tề Hành trừng mắt: “Lão tử thua sao nổi!”

Hắn quăng bài, ngã người xuống sofa: “Tôi không hoan nghênh Cố đại tiểu thư vào Satan đâu. Cô ta mà đến, còn chỗ cho chúng ta chen chân nữa không?”

Hứa Tiêu, nữ sát thủ duy nhất của Satan, liếc hai gã đồng bọn với vẻ khinh bỉ: “Chỉ là một cô nhóc 18 tuổi thôi, nhìn cái bộ dạng hai người kìa! Ra ngoài đừng nói là người của Satan, tôi thấy mất mặt lắm!”

“Được, cô ngon lắm!” Tề Hành không phục, ngồi bật dậy, trừng cô: “Cô cũng là bậc thầy thôi miên có tiếng, hôm nào đấu với cô ta một trận đi. Để xem cô lợi hại hay cô ta lợi hại, tiện thể báo thù cho mấy anh em chúng ta.”

“Đấu thì đấu! Chờ tìm được cơ hội, tôi sẽ ‘anh dũng chiến đấu’, gặp cái cô Cố gia đại tiểu thư tiếng tăm lẫy lừng kia!” Hứa Tiêu đáp trả.

“Tôi thấy khó đấy.” Giọng Tống Ưu vang lên. Mấy người ngoảnh lại, thấy anh ta cầm một tập tài liệu, ném lên bàn: “Đây là hợp đồng công ty chuẩn bị để hợp tác với Cố gia. Từ giờ, chúng ta và Cố gia là đối tác, mấy người dẹp ý định đó đi.”

Trương Sinh cười đểu: “Tống Ưu, khai thật đi, SA gia có phải để ý cô nàng Cố gia kia rồi không?”

Tống Ưu nhún vai: “Ta làm sao biết? Hay là tự đi hỏi lão đại?” Anh ta ngước mắt, nhìn về phía lầu hai.

Trì Đàm lạnh lùng liếc đám người, khuôn mặt anh tuấn đến cực điểm, không cười lại càng toát ra vẻ cao ngạo khó gần. Khí thế lạnh lẽo khiến cả đám đứng ngồi không yên, vội đứng bật dậy.

Trì Đàm ngồi xuống, bắt chéo chân.

“Đánh bài à?” Giọng anh trầm thấp, đầy uy lực.

Cả đám gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Trì Đàm “ừ” một tiếng: “Ngồi đi .”

Mọi người vội vàng ngồi xuống.

“Chia bài.”

Hứa Tiêu không dám nhìn thẳng lão đại, chỉ lén liếc Tống Ưu. Tống Ưu, người thường xuyên theo Trì Đàm làm việc, sắp xếp bài gọn gàng, chia bài.

Đều là người của Satan, trước mặt người ngoài thì ngạo mạn, hống hách, nhưng khi đối diện lão đại, ai nấy đều ngoan như cún.

Vài ván trôi qua, Trì Đàm thắng lớn, vét sạch cả bàn.

Trong lúc đánh bài, anh đột nhiên lạnh lùng lên tiếng: “Dạo này, tôi rất không hài lòng với cách làm việc của các người.”

Làm sao mà hài lòng được?

Đầu tiên là vụ đột nhập biệt thự Cố gia ở Thụy Sĩ, bị Cố Trà khắc chế . Sau đó, đêm thâm nhập Cố gia, lại bị cô ta chơi một vố. Đội Satan danh tiếng lẫy lừng, vậy mà bị một cô nhóc xoay như chong chóng. Nói ra đúng là mất mặt.

Mấy gã cầm bài, tay run run, lấy bài che mặt.

“Vậy nên,” Trì Đàm đổi giọng.

“Đừng động vào người của tôi.”