Món Quà Thần Linh Ban Tặng

Chương 16



Cả đám hít một hơi, trời ạ? Thật sự thích cô ta sao?

Chưa kịp phân tích gì thêm, Trì Đàm đã ném bài, đứng dậy rời đi.

Lão đại vừa đi, cả đám quay sang nhìn Tống Ưu chằm chằm. Anh ta nhún vai: “Tôi chỉ nói thế thôi. Đại ca đang để mắt đến Cố gia, còn Cố Trà tôi cũng chẳng rõ giữa họ là thế nào.”

“Có trò hay để xem rồi phải không?” Hứa Tiêu khó giấu vẻ phấn khích.

Tống Ưu cười khẩy: “Trò hay kinh thiên động địa.”

Quyết định hợp tác với Cố gia đã được đưa ra, Trì Đàm không chần chừ. Hai tuần sau lần thăm trước, anh lại đến Cố gia, thẳng thắn bày tỏ ý định hợp tác với cụ Cố.

Cố Thương, người từng trải nửa đời, sao lại không hiểu mục đích của anh ta ? Ở Khang Dụ Thành, gia tộc quyền thế nào mà chẳng muốn hợp tác với Cố gia?

Chỉ cần trở thành cổ đông lớn trong dự án hợp tác, họ sẽ có quyền nhúng tay vào việc kinh doanh của Cố gia, từ đó vươn vòi xa hơn. Trì Đàm rõ ràng đang ép mua ép bán, muốn thâm nhập vào Cố gia để đạt được thứ anh ta muốn , ai cũng đoán được là gì.

Trong bàn trà , hai nhân vật lớn của giới kinh doanh Khang Dụ Thành ngồi đối diện nhau. Một già, một trẻ, đều khôn ngoan, thâm sâu khó lường.

Cụ Cố cười nhạt: “Trì tiên sinh coi trọng Cố gia, muốn hợp tác, đó là vinh hạnh của chúng tôi. Nhưng tôi đã già, Cố gia từ lâu đã chọn được người thừa kế. Anh cũng gặp rồi, chính là cháu gái của tôi, Cố Trà . Con bé tuy còn trẻ, nhưng rất thông minh, trong đám con cháu Cố gia khó tìm được người thứ hai.

Nhiều việc nó có thể tự quyết. Nếu Trì tiên sinh kiên quyết muốn hợp tác, cứ tìm Cố Trà . Nếu con bé đồng ý, tôi cũng chẳng có ý kiến. Nhưng nếu Cố Trà không đồng ý, e là chuyện hợp tác giữa hai nhà Cố – Trì đành phải gác lại.”

“Vậy sao,” Trì Đàm nâng chén trà, nhếch môi cười: “Cố gia các người để một cô nhóc làm chủ?”

Ông chẳng hề giận, vẫn cười ôn hòa: “Ở Cố gia, ai có bản lĩnh, người đó làm chủ.”

Trì Đàm nhìn cụ Cố một lúc, ngồi thẳng lưng, đặt chén trà xuống bàn: “ Lão tiên sinh Cố không sợ nuôi hổ gây họa sao?”

“Còn hơn dẫn sói vào nhà.”

Cố Thương vuốt chuỗi Phật châu trên cổ tay, chẳng thèm nhìn anh ta . Lông mày cụ hằn những nếp nhăn từ năm tháng, khuôn mặt đầy dấu vết phong sương, nhưng vẫn toát lên sự quyết đoán và điềm tĩnh của tuổi trẻ. Chỉ cần ông còn đó, Cố gia sẽ chẳng bao giờ rối loạn.

Trì Đàm cười không thành tiếng. Chén trà trên bàn bị anh khẽ chạm đổ nghiêng. Nước trà chảy lan trên mặt bàn, loang lổ khắp nơi.

Giọng anh vang lên: “Có câu, nước đổ khó hốt.”

Cố Thương nhìn dòng nước trên bàn, từ bóng phản chiếu lờ mờ thấy một khuôn mặt anh tuấn nhưng đầy tham lam, tà khí, như hổ rình mồi Cố gia.

Trì Đàm nhẹ nhàng đặt chén trà xuống , lười biếng cất giọng trầm thấp: “Có những người, những việc, ngài đã chẳng thể ngăn cản nổi. Hãy thừa nhận đi, ngài đã già rồi.”

Cố Thương siết chặt tay cầm gậy chống.

“Tôi còn tưởng chỉ có lũ chó hoang ở nhà họ Cố lên mặt thôi, hóa ra là Trì tiên sinh đây.” Chẳng cần thấy người, chỉ nghe giọng nói, âm thanh mềm mại của thiếu nữ mang theo nụ cười vang lên, xen chút châm chọc và nuông chiều. Cánh cửa bị đẩy ra, Cố Trà bước vào với nụ cười rạng rỡ, váy đỏ ôm sát cơ thể, tôn lên vòng ngực đầy đặn, eo thon, mông tròn và đôi chân dài. Da trắng mịn, vừa thuần khiết vừa quyến rũ, quả là một tuyệt sắc giai nhân.

Trì Đàm không kìm được nhướn mày, tỉ mỉ ngắm thêm vài lần, tạm quên mất câu mắng “chó hoang” vừa rồi của cô.

Anh thừa nhận mình mê đắm vẻ đẹp rực rỡ của Cố Trà . Không tranh cãi với mỹ nhân, chút phong độ này vẫn phải giữ.

Cố Trà bước vào, từng bước cuốn lấy ánh mắt anh.

Trì Đàm nhìn chằm chằm gương mặt cô, thầm nghĩ, cô gái này thật hợp để ôm vào lòng làm vài chuyện. Dù còn trẻ, ý nghĩ này của anh có phần không đứng đắn. Nhưng, anh vốn là một kẻ xấu xa chẳng ra gì mà.

Người đàn ông thản nhiên nới lỏng cổ áo và cà vạt, hứng thú dạt dào ngắm nhìn đường cong yểu điệu của cô .

Cố Trà cho người dìu lão gia về nghỉ, trong phòng trà chỉ còn lại hai người.

Cô ngồi xuống bên bàn trà, nhóm bếp, pha trà, rót trà, dâng trà cho anh ta .

Trì Đàm nhận lấy, nhấp một ngụm, đắng quá.

Cố Trà lặng lẽ nhìn anh ta : “Trì tiên sinh, anh đến bàn chuyện hợp tác?”

“Đúng vậy.”

“Chẳng thành đâu.”

Trì Đàm ngả người ra sau, cũng nhìn cô chằm chằm: “Cô không sợ tôi nói với lão gia nhà cô rằng bản đồ kho báu núi Nal thực ra đang ở chỗ cô cháu gái cưng của ông ấy sao?”

Cố Trà mỉm cười: “ Anh đang đe dọa tôi sao ?”

Người đàn ông không phủ nhận.

“Vậy anh không sợ tôi khiến người của anh mất mạng ngay bây giờ sao?” Cô cười, vung vẩy thiết bị điều khiển trong tay, nút đỏ trên đó cực kỳ bắt mắt.

Thứ này nắm giữ số phận của Ngô Ngộ và Vương Đàm.

Nhưng cô đánh giá thấp sự vô tình và lạnh lùng của Trì Đàm. Anh chẳng hề nhíu mày, thậm chí còn cười: “Kẻ vô dụng còn nuôi làm gì? Cô thích thì cứ làm thế nào cũng được.”

Satan cũng chỉ đến thế mà thôi.

Cố Trà cong mắt, nụ cười rạng rỡ nhìn anh ta: “Trì tiên sinh, anh đúng là một tên cặn bã.”