Món Quà Thần Linh Ban Tặng

Chương 17



Trì Đàm mặt không đổi sắc: “Cảm ơn lời khen.”

Cố Trà nghĩ, anh có thể tỉnh táo thế này, cũng coi như là hư hỏng một cách rõ ràng.

Xét ở một góc độ nào đó, Trì Đàm và cô là cùng một loại người, đều là những kẻ tham vọng đặt lợi ích lên hàng đầu. Cô chẳng có lý do gì để chế giễu cách làm việc của anh ta . Nếu là cô, nếu bị người bên cạnh kéo chân sau, cô chắc chắn sẽ không do dự mà vứt bỏ.

Cuối cùng, cô cất thiết bị điều khiển đi: “Chi bằng, chúng ta làm một giao dịch đi.”

“Nói nghe xem.” Trì Đàm đổi tư thế ngồi, mu bàn tay lười biếng chống trán, nhìn cô sâu sắc.

“Chi bằng, tôi tha cho người của anh, anh đáp ứng tôi một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

Cố Trà rót thêm trà cho anh ta : “Tôi chưa nghĩ ra. Nhưng Trì tiên sinh không cần lo, với bản lĩnh thông thiên của anh , chắc chắn làm được.”

Tiếng nước róc rách vang lên, chén trà trước mặt Trì Đàm được rót đầy, đến khi sắp tràn, cô dừng tay, ưu nhã đặt ấm trà về chỗ cũ, ngẩng mắt, mỉm cười nhìn anh .

Trì Đàm nhìn chằm chằm chén trà, ánh mắt chuyển sang đôi tay trắng trẻo mảnh khảnh của cô. Đôi tay cô đan chéo, móng tay ánh lên sắc hồng phấn khỏe mạnh.

Ánh mắt anh dịch lên, bắt gặp gương mặt rạng ngời ý cười. Trì Đàm đột nhiên híp mắt, thầm nghĩ, để thời gian trôi qua, cô Cố Trà này e rằng sẽ còn khó đối phó hơn cả lão gia họ Cố.

“Tôi không đáp ứng cũng chẳng được, phải không?” Anh cười nhạt hỏi.

Cố Trà nhướn mày: “Đúng vậy.”

Trì Đàm cúi đầu cười, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, nụ cười bên môi như ngưng đọng thành vẻ âm lệ khôn tả: “Cố Trà Trà, em gan lớn thật, dám đe dọa tôi ?”

“Tại sao lại không dám?” Cô xoay chén trà trong tay, ngón tay xinh đẹp đến mê hoặc. Trì Đàm nhìn, thoáng thất thần.

Thiếu nữ yểu điệu nhẹ nhàng bước đến bên cạnh anh, lười biếng tựa vào bàn trà trước mặt: “Chúng ta đều là người làm ăn, đã làm ăn thì tự nhiên phải bàn điều kiện. Tôi nghĩ Trì tiên sinh là người thông minh, chắc chắn sẽ không…”

Cô đột nhiên bị giữ chặt, một lực đạo bá đạo kéo  xuống, eo bị ép sát. Cố Trà bị nam nhân nắm cằm, hơi thở nam tính lạnh lùng áp bức đè lên ngực cô. Trì Đàm từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt sắc lạnh: “Tôi cảm thấy mình quả thực quá nuông chiều em,điều này không ổn chút nào .”

Anh nâng cằm cô lên , bàn tay siết lấy đường cong cổ xinh đẹp, tựa như nắm giữ sinh mạng của một chú sơn lâm nhỏ.

Đột nhiên anh cúi đầu, định hôn cô.

“Trì Đàm!” Giọng Cố Trà lạnh lùng vang lên, “ Anh tốt nhất đừng làm chuyện ngu xuẩn.”

Trì Đàm nhếch môi lười biếng, giọng trầm thấp hơi khàn: “ Em hết lần này đến lần khác làm tổn thương tôi, khiêu khích tôi, đe dọa tôi, mà không cho phép tôi lấy chút lợi nào sao?”

“Đó là do anh không đủ bản lĩnh!”

Bao năm nay, chưa từng có ai dám nói anh không đủ bản lĩnh. Trì Đàm bật cười, không giận mà nói: “Sao tự nhiên lại trẻ con thế này?”

Cố Trà sững sờ. Phải không? Hóa ra cô cũng không phải người vô cảm, cũng biết tức giận?

Trì Đàm không định tha cho cô, vẫn cúi xuống hôn.

Cố Trà vội nghiêng đầu, môi anh chạm vào má cô, cảm giác ấm áp khiến cả hai đều ngẩn ra.

“Trì Đàm!” Giọng cô lạnh băng, thậm chí có phần sắc bén.

Người đàn ông “ừ” một tiếng lười nhác, môi mỏng kề sát vành tai cô, khẽ vu.ốt ve, nói: “Tôi thấy mình quả thật quá nuông chiều em, thế này không được. Nhưng tôi lại luôn muốn nuông chiều , Cố Trà Trà em nói xem, tôi có phải đã thích em rồi không?”

Đồng tử Cố Trà híp lại, không đáp.

Điều duy nhất cô chắc chắn là mình đã đánh giá thấp Trì Đàm. Có lẽ từ đầu, anh ta đã nhường cô, hoặc vì quá nhàm chán nên mới chơi đùa với cô lâu đến vậy.

Người đàn ông này, rốt cuộc sâu không lường được đến mức nào?

“ Anh rốt cuộc muốn gì?” Cố Trà hỏi.

Trì Đàm cười sâu xa: “Tôi muốn gì, chẳng phải em luôn biết sao?”

“ Anh hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, lợi ích đã lấy đủ rồi , thả tôi ra.”

Trì Đàm nhìn cô hồi lâu, rồi mới chậm rãi buông tay.

Cố Trà đứng dậy , hơi loạng choạng. Trì Đàm lịch thiệp đỡ eo cô: “Không biết nhìn đường, muốn tôi ôm tiếp sao?” Giọng mang ý cười, đầy vẻ trêu đùa.

Cố Trà liếc anh ta , thong dong tránh ra: “Chúng ta không thân, xin Trì tiên sinh giữ đúng mực, chuyện thế này đừng tái diễn nữa.”

“Chuyện thế nào?” Anh ngồi lười biếng, gương mặt tuấn tú tà mị đầy mê hoặc, mang theo khí chất bá đạo khó cưỡng. Ít cô gái nào chống nổi ánh mắt thâm trầm ôn nhu của anh. Nhìn cô như thế, tựa hồ Cố Trà chính là người trong tim anh.

Nhưng Cố Trà mặt không cảm xúc, chẳng chút hiểu phong tình.

Trì Đàm không nhịn được nhếch môi. Anh không phải người hay cười, nhưng từ khi gặp cô, mọi thứ dường như khác đi.

“Cho Ngô Ngộ và Vương Đàm tỉnh lại, điều kiện của em tôi đồng ý, bất kể là gì tôi đều đáp ứng.”

Cố Trà hứng thú nhướn mày: “Gì cũng đáp ứng? Anh không sợ tôi bắt anh đi chết sao?”

Trì Đàm đứng dậy, rút một điếu thuốc từ hộp, ngậm vào miệng, nghiêng đầu châm lửa, cười đầy ngả ngớn: “Vì cô gái mình thích mà xông pha khói lửa, đó là vinh hạnh của tôi.”

Chữ “thích” được nói ra quá dễ dàng, chẳng mấy chân thành. Cố Trà đương nhiên không tin, cũng hiểu Trì Đàm tâm cơ thâm sâu, lời anh ta nói chẳng thể tin.

Lùi vạn bước, dù anh ta có thật sự thích cô, cô cũng sẽ không thích anh ta .

Cố Trà ném thiết bị điều khiển cho Trì Đàm: “Đi đường cẩn thận , không tiễn.”

Trì Đàm vừa ra đến cửa thì dừng bước, quay lại nhìn Cố Trà: “Hôm nay em thật sự rất đẹp.”

Cố Trà nhàn nhạt: “Cảm ơn.”

Một màn giao phong kết thúc, bức tường ngăn cách mới lại dựng lên.

Mà giữa họ, mọi chuyện mới chỉ bắt đầu.