Món Quà Thần Linh Ban Tặng

Chương 18



Hôm nay đi dự tiệc nhà họ Khương, trời vẫn đổ tuyết lớn. Cố Trà cùng hai anh em Cố Sâm và Cố Lệnh đồng hành, còn Cố Bình ngồi xe khác.

Cố Hân vì thế mà lòng đầy oán hận. Trong nhà họ Cố, hai người anh đều che chở cho Cố Trà, còn cô như chẳng phải người nhà họ Cố, đi đâu cũng không được coi trọng. Nhìn Cố Trà được Cố Lệnh kéo lên xe, cô hung hăng dậm chân: “Cố Trà, để xem cô đắc ý được bao lâu!”

Chiếc xe dài hướng nhà họ Khương chạy tới. Cố Lệnh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tiệc gì mà long trọng thế?”

Cố Sâm mỉm cười: “Nhà họ Khương làm ăn ngày càng lớn, chúng ta cũng không thể để nhà họ Cố mất mặt. Em hay đi lêu lổng, cũng nên tiếp xúc với việc nhà.”

Cố Lệnh nghi hoặc: “Khương Duy? Anh của Khương Sán?”

“Ừ.” Cố Sâm gật đầu.

“Bọn họ chẳng phải lòng dạ Tư Mã Chiêu ai cũng biết sao, chẳng phải đang nhắm đến nhà họ Cố của chúng ta…”

“Cố Lệnh.” Cố Sâm trầm giọng nhắc nhở. Cố Lệnh không phục, ngậm miệng, cẩn thận nhìn Cố Trà một cái, phát hiện cô vẫn nhắm mắt, như thể đã ngủ.

Cố Lệnh thử gọi cô. Cố Trà chậm rãi mở mắt: “Có việc gì?”

Anh ta kéo Cố Trà lại gần, ghé tai hỏi: “ Em nói xem, có phải Khương Sán cũng đang nhắm đến đồ của nhà họ Cố không?”

Cố Trà vu.ốt ve móng tay, nhàn nhạt đáp: “ Anh không thấy việc gặp Khương Sán ở Thụy Sĩ có chút trùng hợp quá sao?”

Cố Lệnh ngẩn ra: “Ý em là hắn đã sớm nhắm đến đồ của nhà họ Cố, đến Thụy Sĩ là để đục nước béo cò?”

Đúng là như vậy.

Hành trình Thụy Sĩ của cô và Cố Lệnh, người biết được vốn đã ít, càng ít hơn. Trì Đàm dù có biết, cũng phải mất thời gian mới tra được điểm đến của họ là núi Nal. Nhưng sao hắn lại nắm rõ như vậy? Thậm chí còn đến núi Nal trước cả cô. Nếu không vì Cố Trà đã tiên liệu trước, lấy bản đồ ra sớm, e rằng lần này đã bỏ lỡ cơ hội.

Ban đầu, Cố Trà nghi ngờ Cố Lệnh cố ý tiết lộ hành tung cho Trì Đàm, nên đêm đó cô đã thăm dò hắn bằng một cuộc nói chuyện. Sau khi về nước, cô dần nhận ra Cố Lệnh là người thẳng tính, không có nhiều mưu mô để hại người . Người duy nhất có khả năng là Khương Sán.

Vậy Khương Sán đóng vai trò gì giữa nhà họ Cố và nhà họ Trì ? Hắn hành động theo chỉ thị của Khương Duy, hay tự mình nhắm đến đồ của nhà họ Cố? Tại sao lại tiết lộ thông tin quan trọng như vậy cho Trì Đàm? Đủ loại suy đoán chỉ cho thấy nhà họ Cố hiện đang bị bao vây bởi kẻ thù. Đồng minh tạm thời chỉ có thể là người nhà họ Cố. Vì thế, Cố Trà không ngại nói thẳng trước mặt hai người.

Cố Trà không đáp, càng khiến Cố Lệnh tin vào suy đoán của mình. Hắn nhớ lại ở Thụy Sĩ, Khương Sán từng cam đoan với hắn: “Nhưng… nhưng anh và Khương Sán quen biết bao năm, từ nhỏ chơi với nhau, sao hắn lại nhắm đến nhà họ Cố?”

Xét một góc độ nào đó, Cố Lệnh là người đơn thuần nhất nhà họ Cố. Nhưng giờ đây, Cố Trà cần đồng minh, không phải kẻ ngốc. “Có lẽ từ đầu, Khương Sán đã lợi dụng anh rồi .”

“Ý em là, từ Thụy Sĩ?”

Cố Trà nhìn vào mắt anh trai , chậm rãi cong môi: “Không, có lẽ từ lần đầu các anh gặp nhau, khi anh còn nhỏ.”

Sắc mặt Cố Lệnh dần trắng bệch. Hắn chẳng có nhiều bạn, Khương Sán là một trong số ít người hắn có thể nói lời chân thành. Bao năm tình huynh đệ, hắn luôn thật lòng, chưa từng nghĩ rằng có thể từ đầu Khương Sán đã cố ý tiếp cận, lợi dụng anh .

Cố Sâm đứng ngoài quan sát, không lên tiếng. Anh cũng nghi ngờ Khương Sán, nhưng không nói ra để Cố Lệnh tự nghĩ. Nếu không khai thông được, đâm vài nhát vào tim cũng chẳng tệ.

“Có lẽ… có lẽ em nghĩ sai rồi.” Cố Lệnh vẫn không thể tin.

Cố Trà cười nhạt: “Vậy anh cứ cho là em nói bậy đi.”

Đoàn xe tiến vào cổng chính nhà họ Khương, siêu xe nối tiếp nhau. Văn Cảnh dừng xe, nhắc nhở: “Tiểu thư, có thể xuống xe rồi .”

Cố Sâm xuống trước, giày da đen chạm đất, chân dài bước ra, thân hình thon dài từ từ đứng thẳng, phong độ nhẹ nhàng cầm ô đứng bên siêu xe, đưa tay đỡ Cố Trà trong xe.

Cố Trà đặt tay vào lòng bàn tay Cố Sâm, vừa bước một chân ra, Cố Lệnh trong xe đột nhiên nói: “Nhưng Trà Trà, Khương Sán thích em.”

Cố Trà đứng cạnh Cố Sâm, quay đầu nhìn Cố Lệnh.

Không biết có phải vì trời quá lạnh hay không, thần sắc cô nhạt đến mức lạnh lùng: “Phải không? Làm sao em biết hắn thật lòng thích hay giả vờ thích?”

Cố Lệnh bị lời này làm cho sững sờ, như thể lần đầu tiên nhìn rõ cô em gái này. Cô thông minh, kiêu ngạo, nhưng cũng lạnh lùng vô tình. Quả thật, rất phù hợp để làm người thừa kế nhà họ Cố, bảo vệ địa vị và quyền thế của gia tộc, đồng thời dẫn dắt mọi người tiến lên.

Cố Sâm bung ô, dẫn cô đi xa. Phía sau là hàng vệ sĩ áo đen. Thiếu nữ đi phía trước, khí chất mềm mại nhưng lại toát ra khí thế mạnh mẽ như chẻ tre. Cố Lệnh bỗng nghĩ, làm anh trai  nên gánh vác điều gì đó cho cô.

Anh cầm ô đuổi theo, cùng Cố Sâm một trái một phải che chở cho cô. Hai chiếc ô chắn gió tuyết.

Cố Lệnh cười: “Trà Trà, đừng sợ, có anh đây.”

Cố Trà nhìn anh, mỉm cười dịu dàng: “Em không sợ.”