Món Quà Thần Linh Ban Tặng

Chương 19



Tiệc rượu diễn ra tại hầm rượu nhà họ Khương. Khi Cố Trà đến, hai trong bốn đại gia tộc ở Khang Dụ Thành ,nhà họ Khương và nhà họ Nhạc đều có mặt.

Ánh sáng trong hầm rượu mờ ảo, đầy ý vị. Bản nhạc jazz nổi tiếng chảy xuôi êm ái từ máy quay đĩa.

Khương Sán tinh mắt nhìn thấy Cố Trà, ánh mắt sáng lên, vội đứng dậy: “Cố tiểu thư.”

Những người khác quay đầu. Thiếu nữ lặng lẽ đứng giữa hai anh trai, áo lông đen đơn giản và váy da đen tôn lên dáng người thanh mảnh. Mái tóc đen dài thẳng buông xõa bên hông, dưới mái bằng là đôi mắt hạnh long lanh, đuôi mắt trái điểm một nốt ruồi đỏ sậm, vừa thanh thuần vừa mang nét yêu kiều. Cô chậm rãi cong môi, đôi mắt hạnh như vầng trăng khuyết, mềm mại không chút công kích: “Lại gặp nhau rồi, Khương thiếu gia.”

Khi Khương Sán đứng dậy, Nhạc Lâm cũng nhận ra Cố Trà. Hai năm không gặp, cô gái nhỏ cao hơn một chút, cũng càng xinh đẹp.

Anh cảm nhận rõ sự nhiệt tình và thích thú của Khương Sán với Cố Trà, nhíu mày không vui, đặt ly rượu Khương Duy mời xuống bàn, đứng lên: “Trà Trà, em đã về rồi à.” Lời chào đầy thân thuộc.

Nhạc Lâm luôn ôn hòa, lịch thiệp, ánh mắt nhìn người đặc biệt ấm áp và thân thiện. Cũng vì luôn đối xử đặc biệt với Cố Trà, đã không ít lần khiến em gái Nhạc Tiệp và Cố Bình cùng nhau chèn ép cô.

Cố Trà mỉm cười nhàn nhạt: “Ừ, đã về rồi.”

Khương Sán thấy cô còn đứng ngoài cửa, vội bước qua nghênh đón, tha thiết nói: “Cố tiểu thư, mời vào.”

Cố Trà cười tươi, ánh mắt lướt qua Khương Sán và Nhạc Lâm, dừng lại trên gương mặt Khương Duy, mỉm cười không chút e ngại đối diện anh ta .

Hai anh em nhà họ Khương có tính cách hoàn toàn trái ngược. Khương Sán bề ngoài khiêm tốn chân thành, nhưng nội tâm thế nào chẳng ai biết. Còn Khương Duy, từ đầu đến cuối, từ trong ra ngoài, đều toát lên vẻ tính toán của một thương nhân.

Anh ta cao gầy, hốc mắt sâu, cười lên đôi mắt híp thành một đường, tóc dài tới tai, cả người mang vẻ uể oải u ám.

Khương Duy nâng ly rượu vang đỏ, xuyên qua ánh sáng mờ ảo của hầm rượu, đối diện với ánh mắt mỉm cười của Cố Trà. Anh bước tới, chân dài sải bước: “Nhìn sư huynh thế làm gì? Lâu không gặp nên không nhận ra nữa à?”

Cố Trà cười sâu xa. Nhà họ Cố vẫn giữ tập tục thu nhận môn đệ, học đường đặt tại gia tộc, không lộ ra ngoài. Khương Duy từng học y thuật ở nhà họ Cố vì anh ta thông minh và có bối cảnh. Với hai người từng cùng học, họ đúng là sư huynh sư muội.

Khương Duy đưa tay, định chạm vào tóc cô. Cố Trà nghiêng đầu né tránh, anh cũng chẳng xấu hổ: “Lâu rồi không gặp, tiểu sư muội lớn thật rồi. Vào đi, chờ mọi người lâu lắm.”

Như thể chỉ đợi Khương Duy tự mình ra nghênh đón, sau câu nói ấy, Cố Trà mới nhấc chân bước vào.

Khương Duy cười bất đắc dĩ: “Vẫn kiêu ngạo như thế.”

Nhạc Lâm liếc Khương Duy: “ Anh chưa từng nói có quen với Trà Trà.”

Khương Duy cười: “Tôi cũng đâu nói là không quen.”

Cố Trà ngồi xuống, đột nhiên bên cạnh vang lên giọng nữ lạnh lùng: “Cố Trà, lâu rồi không gặp.”

Cố Trà thong dong rót cho mình ly champagne, nhấp một ngụm: “Lâu không gặp, Nhạc Tiệp.”

Nhạc Tiệp hừ lạnh: “Chúc mừng cô, mỗi lần về Khang Dụ Thành đều khiến mọi gã đàn ông vây quanh cô.”

Nhạc Lâm gần đó nghe thấy, ánh mắt lạnh đi: “Tiểu Tiệp, xin lỗi Trà Trà mau.”

“Anh!” Nhạc Tiệp lạnh lùng liếc Cố Trà, rồi phẫn nộ nhìn Nhạc Lâm: “Tại sao lần nào anh cũng bênh vực cô ta? Rốt cuộc ai mới là em gái anh?”

Cố Sâm híp mắt cười nhẹ, giọng trầm xuống: “Nhạc tiểu thư ăn nói không giữ mồm miệng, nhà họ Cố chúng tôi từ trước đến nay không dễ bị bắt nạt. Huống chi em gái tôi xinh đẹp, thông minh, lại có năng lực, đàn ông thích thì có gì sai?”

Cố Lệnh tiếp lời: “Đúng thế, cô có ý kiến gì?”

Nhạc Tiệp tức đến run người, đứng phắt dậy, giày cao gót lộc cộc bước đi. Cố Hân vội đuổi theo.

Ngược lại, Cố Trà vẫn im lặng suốt , ngón tay trắng ngần lơ đãng lắc nhẹ ly rượu chân cao, bình thản đến mức lạnh lùng quá đỗi.

Mọi người mang theo tâm tư riêng, ngồi cùng nhau, trò chuyện đôi ba câu. Cố Lệnh vốn tính tình bốc đồng, có chút mất kiên nhẫn: “Này Khương Duy, tiệc rượu của các người chán thật, đến một cô gái xinh đẹp cũng chẳng thấy.”

Khương Duy cười nhạt: “Muốn có vài cô gái xinh đẹp à?”

Anh ta búng tay, một cô hầu gái xinh đẹp bưng rượu đến: “Thế nào, vừa ý chứ?”

“Cũng tạm.”

Tiệc rượu chưa được bao lâu, một người phục vụ đến thì thầm gì đó bên tai Khương Duy. Anh nhướn mày: “Mời vào.”

“Ai đến?” Cố Lệnh hỏi.

Khương Duy cười bí ẩn, không đáp.

Vài phút sau, một bóng người cao lớn xuất hiện ngoài cửa, ánh sáng phía sau tụ lại, kéo thành một vệt méo mó.

Khi người đó đến gần, gương mặt tà mị lười biếng trở nên rõ ràng. Nam nhân mặc đồ đen, tay trái cầm áo khoác cùng màu, đeo găng tay da đen, kẹp điếu xì gà.

Anh đứng trước mọi người, đôi mắt hẹp dài liếc Cố Trà, rồi nhìn sang Cố Lệnh bên cạnh cô, cắn điếu xì gà, ra hiệu bằng ngón tay cho anh ta nhường chỗ.

Cố Lệnh tức giận nhưng không dám nói, nuốt nước miếng, lặng lẽ tránh ra. Trì Đàm thuận lý thành chương ngồi xuống cạnh Cố Trà, ném áo khoác lên đùi cô, che kín đôi chân mảnh mai.

Cố Trà nghi hoặc nhìn anh ta. Người đàn ông lười biếng ngả người ra sau, bắt chéo chân, hút thuốc: “Xin lỗi, Trì Đàm tự tiện đến.”

Khương Duy giữ nụ cười: “Trì tiên sinh đại giá quang lâm, hoan nghênh.”

Sự xuất hiện của Trì Đàm khiến khách khứa ngoảnh nhìn. Dù sao, đây là nhân vật quyền lực nhất Khang Dụ Thành, người mà ngày thường khó gặp mặt, vậy mà lại đích thân đến tiệc rượu nhà họ Khương. Lẽ nào sắp có hợp tác giữa hai nhà?