Bốn đại gia tộc tụ họp, ánh sáng tiệc rượu đan xen.
Nhiều người nhìn về phía Cố Trà và Trì Đàm, suy đoán mối quan hệ giữa họ. Hơn nữa, truyền thuyết về nhà họ Cố ngày càng lan rộng, Cố Trà người thừa kế đáng lẽ là tâm điểm của buổi tiệc. Nhưng ánh mắt tò mò đổ dồn vào cô, cô vẫn chỉ cúi mắt, không nói gì.
Cô hầu gái xinh đẹp lần lượt rót rượu cho mọi người.
Đến lượt Cố Trà, cô ta chậm rãi hơn, rượu vang đỏ chảy từ miệng bình vào ly, âm thanh róc rách dễ nghe.
Miệng bình vài lần chạm vào ly, phát ra tiếng kêu nhỏ thanh thúy. Rót xong, cô hầu đặt ly rượu lên bàn, giọng cực kỳ dịu dàng: “Cố tiểu thư, mời dùng.”
Cố Trà ngừng gõ ngón tay, cầm ly rượu, chậm rãi nhấp một ngụm: “Không tệ.”
Trì Đàm nghiêng đầu liếc cô, không nói gì.
Khương Sán lo lắng: “Rượu này hơi mạnh, không tốt đâu , em uống ít thôi.”
Cố Trà dưới ánh nhìn của Khương Sán lại uống thêm vài ngụm: “Tôi đi toilet một lát.”
Khương Sán nói đúng, rượu này quả thật mạnh. Cố Trà chỉ nhấp vài ngụm đã cảm thấy đầu óc choáng váng.
Từ tiệc rượu, cô đi theo một lối yên tĩnh đến toilet, khách khứa trên đường càng lúc càng thưa.
Trời đã tối, tuyết vẫn rơi. Gió lạnh thổi qua khiến Cố Trà nhíu mày, bất giác nhớ đến chiếc áo khoác Trì Đàm ném cho cô.
Quả thật rất ấm.
Cô dần đi xa, rời khỏi không khí ồn ào của tiệc rượu.
Gió lạnh không làm cô tỉnh rượu, ngược lại khiến đầu đau thêm.
Bước chân lảo đảo đến gần toilet, ngay khoảnh khắc đẩy cửa, một hơi thở xâm lược từ phía sau ập tới. Cố Trà bị ép vào tường.
Là cô hầu gái vừa rót rượu cho cô.
Cô ta siết cổ Cố Trà: “Bản đồ kho báu núi Nal ở đâu?”
Lại một kẻ nữa.
Cố Trà cười khẽ.
Tay cô ta siết chặt cổ cô, ánh mắt lạnh băng: “Cố đại tiểu thư, tôi biết cô mưu mô nhiều, tốt nhất đừng giở trò, ngoan ngoãn khai ra, để khỏi chịu đau đớn.”
Hầu gái có lẽ lần đầu làm chuyện này, thần sắc không tự nhiên, tay siết khẽ run. Nhưng Cố Trà vẫn thong dong, bình tĩnh nhìn cô ta: “ Cô định thôi miên tôi , nhưng phát hiện kỹ năng ba cẳng của mình vô dụng, nên bỏ thuốc vào rượu của tôi à.”
“ Cô là cao thủ thôi miên, tôi không sánh bằng, đành dùng chút thủ đoạn đặc biệt.”
Cố Trà cười, nhưng ánh mắt lạnh lùng: “Nói đi, ai sai cô làm thế?”
“Ai sai tôi chứ? Kho báu nhà họ Cố, cả Khang Dụ Thành này ai không muốn?”
“Vậy sao?” Cố Trà cong môi, mắt híp lại sắc bén. Đột nhiên, cô túm chặt tóc cô hầu gái.
Hầu gái đau đớn, thân thể loạng choạng.
Cố Trà nhân cơ hội xoay cổ tay cô ta, nâng chân đá trúng cằm. Một tiếng rên đau đớn vang lên, hầu gái bị Cố Trà đ.è x.uống đất.
Bao năm lăn lộn độc lập không phải trò đùa, chút công phu phòng thân cô vẫn có. Chế ngự một tên tép riu như thế này, dễ như trở bàn tay.
Đau đớn xuyên tim khiến cô hầu gái toát mồ hôi đầy đầu. Thiếu nữ mỉm cười, đầu ngón tay lướt từ xương mày thanh tú đến chóp mũi cô ta: “Quên nói với cô, chuyện bỏ thuốc vào rượu là trò tôi chơi chán rồi.”
Cô quả thực uống rượu, nhưng đã dùng thuốc giải trước. Lượng thuốc quá ít, nếu không giả vờ say, làm sao dụ được cô ta lộ mặt?
“Cho cô một cơ hội nữa, ai sai cô làm vậy?”
Ngón tay Cố Trà dần trượt đến động mạch cổ của cô hầu gái, móng tay khẽ cào lên da thịt. Cảm giác sợ hãi dựng tóc gáy, cộng thêm gương mặt mỉm cười nhưng âm lệ của thiếu nữ, khiến cô hầu gái sợ hãi nhắm mắt: “Là Nhạc Lâm.”
Móng tay sắc nhọn của Cố Trà c.ắm vào da thịt cô ta, cô nhàn nhạt nói: “Không phải Trì Đàm sao?”
Cô hầu gái bất ngờ mở mắt, kinh hãi nhìn cô: “… Sao cô biết!”
“Quá thông minh không phải chuyện tốt.” Giọng trầm thấp khàn khàn vang lên. Không cần nghĩ, Cố Trà cũng biết là ai.
“Trì tiên sinh, để có được bản đồ, anh thật sự đê tiện vô sỉ, lại lợi dụng một cô gái thích mình .” Cố Trà nghiêm túc nhìn gương mặt cô hầu gái, rõ ràng thấy sắc mặt cô ta tái nhợt, hài lòng cười híp mắt.
Tiếng bật lửa vang lên đều đặn. Trì Đàm nhìn sườn mặt Cố Trà, giọng dịu dàng, cẩn thận nghe còn mang chút nuông chiều: “Cô ta nói sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho tôi, tôi muốn xem cô ta làm được tới đâu. Quả nhiên, tình yêu của cô ta chẳng đáng một xu, không thể sánh với Trà Trà của tôi.”
Ban đầu Cố Trà có ấn tượng không tệ về anh ta , nhưng Trì Đàm quả nhiên máu lạnh, đê tiện đến tận xương.
Cô cười khẽ, ngẩng mắt, trong đôi mắt đen sâu thẳm của Trì Đàm tìm thấy hình bóng mình, như thể anh ta thật sự thích cô.
“Trì tiên sinh có tính tiến quân vào giới giải trí không? Tôi thấy kỹ năng diễn xuất của anh khá tốt, đừng chậm trễ.”
Trì Đàm nhướn mày, lặng lẽ nhìn cô.
Cô ném cô hầu gái ra, thong dong dùng khăn lụa lau tay: “Hôm nay anh đột nhiên đến, rốt cuộc vì điều gì? Chẳng lẽ chỉ để trêu đùa tôi?”
“Bên cạnh em nhiều đàn ông như vậy, tôi đến tặng em một món quà bất ngờ, để em vui vẻ, không được sao?”
Anh tiến gần, giọng trầm thấp, ánh mắt mang tính xâm lược: “Cô gái mà tôi để ý, không ai được phép lại gần.”
Cố Trà chẳng thèm liếc anh ta , lạnh lùng xoay người rời đi. Còn cô hầu gái, sống hay chết chẳng liên quan đến cô.
Tưởng đã bỏ rơi anh ta , nhưng ở góc rẽ, trước mắt cô tối sầm. Một bàn tay to lớn bất ngờ che mắt cô.
Cố Trà buộc phải ngả người ra sau. Trì Đàm ôm chặt lưng mảnh mai của cô, cằm tựa lên đ.ỉnh đầu: “Thái độ vừa rồi của em với tôi , tôi không thích.”
Cố Trà cười khẽ, không nói, nhưng tiếng cười ấy đã thể hiện rõ sự châm chọc.
Trì Đàm cười hỏi: “Giận hay ghen?”
“ Anh không thấy hỏi thế này buồn cười lắm sao?”
Anh ôm eo thiếu nữ, môi khẽ chạm vào mái tóc mềm mại của cô : “Cô bé này, chẳng đáng yêu chút nào”
Cố Trà túm tay anh ta xuống, quay lại lạnh lùng nhìn: “ Anh còn muốn nói gì?”
Trì Đàm dựa nghiêng vào tường, cao lớn vượt trội, cúi mắt lười biếng nhìn cô, bất ngờ xoa mũi cô, lập tức bị Cố Trà hất ra.
Anh cúi người: “Đừng giận, tôi nói dối thôi.”
Hơi thở ái muội phả bên tai cô, giọng trầm khàn thì thầm: “Trà Trà đáng yêu nhất quả đất , tôi rất thích.”
Anh như đang dỗ dành: “Tôi không để cô ta làm hại em ,chỉ muốn dẫn em ra nói chuyện thôi.”
Cố Trà ngẩng đầu, đối diện với Trì Đàm.
Anh chậm rãi xoa đầu cô, cúi lưng, từng chút kéo gần khoảng cách: “Cố Trà Trà, tôi ghen đấy.”