Món Quà Thần Linh Ban Tặng

Chương 21



Ánh mắt dịu dàng chân thành ấy, chỉ thiếu chút nữa là Cố Trà tin rằng Trì Đàm thật sự yêu mình. Cô lùi một bước, rời khỏi phạm vi hơi thở của anh ta, dựng lại bức tường cao, tự bảo vệ mình.

“Lời này đúng là buồn cười.”

Xét một góc độ nào đó, trái tim cô mới là thứ kiên cố nhất, không gì phá nổi.

Trì Đàm chậm rãi đứng thẳng, giọng mang chút tiếc nuối: “Đại tiểu thư nhà họ Cố, quả nhiên không dễ lừa.”

Thiếu nữ cười lạnh, sờ chiếc vòng tay đỏ trên cổ tay, thờ ơ nói: “Tôi đã nói rồi, giữa chúng ta mà nói chuyện tình cảm là điều tục tĩu nhất. Trì tiên sinh, tôi không phải loại phụ nữ bị một ánh mắt, một câu nói của anh làm cho mất hồn. Nếu một ngày anh thật sự thích tôi, tôi sẽ không chút khách sáo giẫm đạp trái tim anh,  đến khi anh thương tích đầy mình. Vì tôi là người như thế, rất xấu xa. Nên tốt nhất đừng có tâm tư gì, cẩn thận bị cắn ngược.”

Ra ngoài lâu, Cố Trà thấy lạnh, chẳng muốn dây dưa thêm, bước đi chẳng thèm liếc anh ta . Trì Đàm nghĩ, cô gái này quá kiêu ngạo và lạnh lùng, như thể không nhận ra người đứng trước cô là nhân vật thế nào. Hài lòng thì cau mày, không hài lòng vẫn cau mày. Ai chiều nổi?

Trước khi quay lại tiệc rượu, Văn Cảnh đã đợi ngoài cửa. Anh luôn như vậy, trung thành đứng ở nơi không xa không gần chờ cô . Mọi chuyện vừa xảy ra giữa cô và Trì Đàm, anh ta thấy rõ từ xa, nhưng cuối cùng vẫn chọn rời đi.

Cố Trà không vào, đứng ngoài cửa nhìn vào trong.

Dưới ánh sáng cam ấm áp, mọi người nâng ly rượu, trò chuyện tao nhã. Nội dung đại khái có thể đoán: thị trường chứng khoán, đầu tư mạo hiểm, hay tuần lễ thời trang Paris, Milan với những món hàng xa xỉ.

Nhưng thu hút nhất vẫn là kho báu bí ẩn của nhà họ Cố và cô , người thừa kế.

Lăn lộn khắp nơi bao năm, cuối cùng vẫn trở về. Gông xiềng và hành lý lại đè lên vai cô. Không ai giúp cô, chỉ có cô tự mình bước tiếp.

Cố Trà khẽ thở ra, ánh mắt hơi lạc lõng. Văn Cảnh đứng cạnh, cảm nhận được sự mệt mỏi của cô. Anh giơ tay định vỗ vai an ủi, nhưng khi gần chạm vào, nắm tay lại, cúi đầu.

“Văn Cảnh,” cô nhàn nhạt gọi.

“Tiểu thư, xin phân phó.”

“Anh đi nói với anh ta, tôi mệt, muốn về trước .”

“Nhưng tiểu thư…”

Cố Trà quay lại: “Những buổi tiệc vô nghĩa thế này, sau này sẽ càng nhiều. Thật nhạt nhẽo.”

Nhận áo khoác từ Văn Cảnh, Cố Trà khoác lên người, bước ra ngoài.

Cố Trà rời đi không gây sóng gió gì. Điều bất ngờ là Trì Đàm vội vã quay lại.

Vừa về khu phố 48, Tống Ưu đã đưa cho anh món đồ từ Anh quốc – một hộp mạ vàng. Chẳng biết bên trong là gì, nhưng chỉ nhìn thiết kế và thủ công đã biết giá trị xa xỉ.

Trì Đàm nhận món đồ rồi rời đi. Các huynh đệ vây quanh.

“Thứ gì vậy?  Trông Lão đại quý nó lắm.”

“Nhìn giống hộp trang sức, không biết tặng ai?”

“ Tôi biết là ai rồi “  Hứa Tiêu hứng phấn , mở to hai mắt “ Chắc chắn là Cố đại tiểu thư đó “

Tề Hành hừ một tiếng: “Thôi đi, cô Cố và lão đại của chúng ta là đối thủ đấy! Đối thủ, hiểu không? Mấy người mê CP cũng tỉnh táo chút đi! Tôi lại thấy có người khác hợp hơn, ví như vị thiên kim tiểu thư mới về nước, không dễ chọc chút nào.”

Những người còn lại gật gù, cảm thấy cũng có lý.

Trương Sinh bất ngờ lên tiếng: “Tôi thấy vị ảnh hậu nào đó cũng có khả năng đấy.”

Ngô Ngộ vừa hồi phục sức khỏe, tặc lưỡi: “Nói vậy thì lão đại đúng là đào hoa ngập lối, chỉ có cô Cố là không thích lão đại thôi.”

Mấy người kia gật đầu đầy thâm sâu.

Trên xe, Cố Trà lật xem tạp chí thời trang, nhàn nhạt hỏi: “Cô hầu gái hôm nay tập kích tôi là ai?”

Văn Cảnh nhìn qua gương chiếu hậu: “Là thanh mai trúc mã của Trì tiên sinh, thiên kim nhà họ Dương vừa về nước, Dương Vân Tiêu.”

“Tôi biết ngay mà,” Cố Trà cười đầy ẩn ý, không nói thêm gì.

Nhà họ Khương không phải gia đình bình thường, hầu gái đều được tuyển chọn nghiêm ngặt, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót khi tiếp đãi khách. Cô hầu gái kia vừa nhìn đã biết không có kinh nghiệm phục vụ, lúc rót rượu cho người khác, Cố Trà đã nghi ngờ và đề phòng trước.

Hơn nữa, người có thể tiếp cận Trì Đàm chắc chắn không thể là hầu gái bình thường, nên khả năng cao là người quen.

Những điều này Cố Trà đã đoán ra từ trước.

Chỉ là cô không ngờ Trì Đàm còn có một cô thanh mai trúc mã, thú vị thật.

Lật vài trang tạp chí, tuần lễ thời trang năm nay chẳng có gì bất ngờ, toàn tin đồn về ảnh hậu Cao Văn Tâm, chán ngắt.

Cô khép tạp chí, ném sang một bên: “Lần trước bảo anh điều tra cô gái ở Nhân Gian Thiên Đường trông giống tôi, có tin tức gì chưa?”

“Xin lỗi tiểu thư, vẫn chưa có.”

Cố Trà Hoan không trách cứ. Dù sao, nơi như Nhân Gian Thiên Đường có nhân viên ra vào phức tạp, phần lớn đều có hậu thuẫn. Việc Văn Cảnh âm thầm điều tra đã là không dễ.

Đến nhà họ Cố, Chú Ninh người hầu cận lâu năm của lão gia , đích thân ra đón: “Đại tiểu thư, lão tiên sinh muốn gặp cô.”

Tin tức đúng là nhanh nhạy, ngay cả việc cô vừa về đến cũng nắm rõ.