Ngày hôm sau, Cố Trà hẹn An Tiểu Mỹ và Trương Khanh đi ăn.
Cô chọn một nhà hàng có tầm nhìn tuyệt đẹp, bao quát toàn cảnh Khang Dụ Thành. An Tiểu Mỹ lại lần nữa cảm thán: “Tư bản chủ nghĩa đúng là xa hoa, niềm vui của kẻ có tiền mình không tưởng tượng nổi!”
Cố Trà chỉ khẽ cười, không nói gì. Trương Khanh, lâu rồi không gặp, nhìn cô: “Gần đây sống thế nào?”
“Khá tốt.”
Giọng Trương Khanh nhàn nhạt, toát lên vẻ cao ngạo đặc trưng: “Gầy đi nhiều rồi. Hôm nay ăn nhiều chút nhé.”
An Tiểu Mỹ cười tủm tỉm nhìn cô: “Cách cậu quan tâm người ta sao mà tôi thấy còn cool hơn cả? Đúng là làm mù mắt tôi rồi.”
Trương Khanh là kiểu nam sinh điển hình văn nhã và tuấn tú, cao 1m83, dáng người nổi bật. Cố Trà từng thấy anh ta lúc làm việc, mặc áo blouse trắng, đeo kính gọng vàng, đối mặt với bất kỳ cảnh tượng máu me nào cũng giữ được vẻ điềm tĩnh và ung dung, chẳng hề thua kém những thiếu gia bên cạnh cô.
Người phục vụ mang món ăn lên bàn. Trương Khanh rót nước cho hai cô gái, rồi hỏi Cố Trà : “Lần này ở lại Khang Dụ Thành bao lâu?”
“Cũng khá lâu đấy.”
Anh “ừ” một tiếng, lặng lẽ ăn cơm, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô. Dù tính cách lạnh lùng kiêu ngạo, nhưng đối với hai người bạn thân là cô và An Tiểu Mỹ, anh luôn tốt không chê vào đâu được.
Cả nhóm vừa ăn vừa cười nói rôm rả, thì một người phụ nữ bước tới, dừng lại trước bàn ăn.
Ba người đồng loạt ngẩng đầu. Đó là một cô gái cao gầy đeo kính râm. Nhìn dáng vẻ và khí chất, rõ ràng là một mỹ nhân.
Cô ta tháo kính râm xuống, quả nhiên là một mỹ nhân hiếm có. Người đẹp khẽ hỏi: “Tôi ngồi cùng bàn với các bạn được chứ?”
Cô ta nhìn Cố Trà, ánh mắt mang theo chút khiêu khích khó tả.
An Tiểu Mỹ gần đây hay hóng hớt drama, đến mức Trương Khanh cũng bị lây. Cả hai lập tức nhận ra người phụ nữ trước mặt là ai.
Cố Trà đương nhiên cũng biết kẻ không mời mà đến này. Chính là người cải trang thành hầu gái tấn công cô tại tiệc hóa trang nhà họ Khương đêm đó ,Dương Vân Tiêu thanh mai trúc mã của Trì Đàm. Đối với việc cô ta hôm nay chủ động tiếp cận, Cố Trà có chút tò mò.
“Mời ngồi.”
Ngồi đối diện nhau, Dương Vân Tiêu chăm chú quan sát Cố Trà . Đêm tiệc hôm đó tình thế gấp gáp, cô ta không kịp nhìn kỹ. Giờ mặt đối mặt, cô ta càng bị vẻ đẹp hoàn mỹ của thiếu nữ làm cho chấn động. Hơn nữa, cô ấy còn trẻ, mới 18 tuổi, độ tuổi rực rỡ nhất.
Còn bản thân mình đã 28, liệu có thể chờ anh ấy thêm bao nhiêu năm nữa?
Dù cả hai ngồi đối diện trong im lặng, Trương Khanh và An Tiểu Mỹ vẫn cảm nhận rõ ràng dòng chảy ngầm trong không khí. Hai vị bạch phú mỹ, hai đại tiểu thư, khí thế đều mạnh mẽ chẳng ai thua ai.
An Tiểu Mỹ bĩu môi, lặng lẽ nhích mông ra xa một chút.
Trương Khanh lạnh lùng liếc Dương Vân Tiêu, thẳng thắn hỏi: “Cô nhìn chằm chằm Trà Trà nhà chúng tôi như thế làm gì?”
Dương Vân Tiêu thu ánh mắt, ưu nhã nhếch môi: “Xin lỗi, chỉ là thấy cô ấy xinh đẹp, nên nhìn thêm vài lần thôi.”
Cố Trà tốt tính mỉm cười, không so đo.
Sự xuất hiện của Dương Vân Tiêu khiến An Tiểu Mỹ ăn uống kém tự nhiên. Cô nàng cảm thấy không thể làm mất mặt đại tiểu thư, thế là cùng Trương Khanh ngồi nghiêm chỉnh một bên, lắng nghe hai người họ nói chuyện.
Dương Vân Tiêu hỏi: “Cố tiểu thư và Trì Đàm có quan hệ gì?”
Cố Trà khẽ nhướng mày. Thì ra là vì Trì Đàm mà đến?
“Chẳng có quan hệ gì.”
“Vậy Cố tiểu thư có thích anh ấy không?”
Cố Trà cười khẽ, hỏi lại: “Thích thì sao? Không thích thì thế nào?”
Bộ dạng này của cô, Trương Khanh và An Tiểu Mỹ quá quen thuộc. Cô càng cười, tâm trạng càng tệ, không chừng giờ đang ủ mưu gì đó để chỉnh người ta.
Dương Vân Tiêu cũng cảm nhận được đối phương không dễ đối phó, nhưng cô ta là người lăn lộn trong giới thượng lưu bao năm, chút bản lĩnh này vẫn có. Cô ta tự tin đủ sức xử lý một cô nhóc chưa ráo máu đầu.
“Thế này nhé, nếu Trì Đàm khiến cô hiểu lầm gì đó, ví dụ như khiến cô ảo tưởng anh ấy thích mình, thì tôi thay anh ấy xin lỗi. Anh ấy là vậy đấy, đối với bất kỳ cô gái nào cũng thế. Cố tiểu thư còn trẻ, dễ bị lừa, tôi nói vậy là vì muốn tốt cho cô thôi.”
Khí thế “chính cung” và giọng điệu “chính cung” được cô ta bày ra rõ mười mươi. Nếu An Tiểu Mỹ và Trương Khanh còn không nhận ra Dương Vân Tiêu đến để làm gì, thì đúng là ngu ngốc.
An Tiểu Mỹ đột nhiên đập bàn một cái, tiếng động lớn đến mức khiến khách xung quanh tò mò ngoảnh nhìn. Cô hạ giọng: “Ý cô là gì hả?”
Dương Vân Tiêu điềm nhiên mỉm cười: “Không có ý gì, chỉ hy vọng Cố tiểu thư đừng học mấy chiêu bẩn thỉu, đi cướp vị hôn phu của người khác.”
An Tiểu Mỹ tức đến đỏ mặt tía tai: “Chiêu bẩn thỉu gì? Cướp vị hôn phu gì? Cô không biết Trà Trà nhà chúng tôi xuất thân thế nào à? Để tôi nhắc cho cô nhớ nhé, cô ấy là người thừa kế của nhà họ Cố, một trong tứ đại gia tộc, được chính Cố lão gia tự tay dạy dỗ. Là cái hào môn mà cả đời cô có mơ cũng chẳng với tới! Vậy mà cô dám hạ thấp cô ấy!”
Đã quen được nâng niu, bao nhiêu năm rồi Dương Vân Tiêu chưa từng bị chửi thẳng mặt độc địa như vậy.
Ngực cô ta phập phồng dữ dội, nhưng để tránh mất mặt trước đám đông, cô ta chỉ có thể kìm nén, quát khẽ: “Cô im miệng cho tôi!”
“Tôi im miệng? Dựa vào đâu tôi phải im? Cô không soi gương kỹ đi, loại bạch phú mỹ gà rừng như cô mà cũng dám so với bạch phú mỹ chính thống nhà chúng tôi? Cô nói ai? Trì Đàm đúng không? Nếu anh ta thích Trà Trà nhà chúng tôi thì đúng là thích đúng người rồi! Trà Trà nhà chúng tôi xuất thân cao quý, xinh đẹp hơn cô, trẻ trung hơn cô, Trì Đàm thích cô ấy là đúng! Cô không phục hả? Không phục thì đánh tôi đi! Tôi chỉ cần hét một tiếng, cả đám người sẽ kéo đến chụp ảnh cô, để xem cái danh tiếng hào môn của cô còn giữ được không!”
Dương Vân Tiêu thật sự không nhịn nổi nữa, cầm ly rượu vang đỏ định hắt . Đúng lúc đó, giọng Cố Trà không nhẹ không nặng vang lên: “Cô dám sao!”
Một luồng khí lạnh buốt như băng giá lập tức lan khắp người Dương Vân Tiêu. Cơn tức giận vì bị mắng chửi bao lâu nay dường như chẳng thể sánh bằng khoảnh khắc này. Sát ý trong giọng nói ấy sắc bén đến mức khiến cô ta run rẩy.
Tay Dương Vân Tiêu run rẩy, hơi thở trở nên nặng nề.
An Tiểu Mỹ tưởng cô ta thật sự định hắt rượu vào mình, giật mình nhảy dựng, nhưng thấy không có chuyện gì, cô nàng hùng hổ chuẩn bị mắng tiếp.
Trương Khanh liếc mắt ngăn lại, khiến An Tiểu Mỹ không cam lòng cúi đầu, miệng vẫn lẩm bẩm chửi rủa.
Cố Trà thờ ơ nói: “Tạm thời tôi gọi cô là Dương tiểu thư vậy. Nếu không phải vì cha cô còn có chút thể diện trong giới này, hôm nay cô ngay cả tư cách ngồi cùng bàn ăn với tôi cũng không có. Còn về người đàn ông cô thích…” Thiếu nữ cười khẽ đầy thâm ý. Có những lời không nói ra lại hiệu quả hơn nói, như tiếng cười nhẹ nhàng này, đã bộc lộ rõ cô khinh thường đến mức nào.
An Tiểu Mỹ trong lòng không nhịn được vỗ tay cho đại tiểu thư. Cao thủ ra tay, quả nhiên chiêu nào cũng thấy máu!
Cố Trà đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống lướt mắt qua Dương Vân Tiêu: “Cô thấp kém như thế, chắc chắn Trì Đàm không thích cô đâu.”
Câu nói này như cọng rơm cuối cùng đè sập con lạc đà. Ánh mắt cao ngạo của Cố Trà như lôi hết những u ám, xấu xa trong lòng Dương Vân Tiêu ra ánh sáng, không cách nào che giấu.
Đúng vậy, Trì Đàm không thích cô ta. Nhưng cô ta có thể cảm nhận được Cố Trà rất đặc biệt với anh. Dù sự đặc biệt ấy xuất phát từ thích hay lợi dụng, ánh mắt của người đàn ông đó vẫn luôn dừng trên người Cố Trà . Thật sự khiến người ta ghen tị đến phát điên!
Nếu Trì Đàm vẫn cứ cao ngạo, chẳng thèm để mắt đến bất kỳ người phụ nữ nào thì đã tốt. Nhưng anh lại chú ý đến Cố Trà! Dương Vân Tiêu siết chặt nắm tay dưới bàn.
Trước khi rời đi, Cố Trà nhìn thêm một lần dáng vẻ của Dương Vân Tiêu thật sự giống hệt nữ phản diện trong phim bị sỉ nhục đến tuyệt vọng. Chỉ tiếc, chính cô đã sớm nắm kịch bản vai ác trong tay.
Thiếu nữ cúi xuống, thì thầm bên tai Dương Vân Tiêu: “Nếu cô muốn tuyên chiến với tôi, tôi sẽ cho cô biết, tôi có dễ bị lừa hay không.”
Hơi thở lạnh lẽo như lưỡi dao kề lên cổ. Khi Dương Vân Tiêu hoàn hồn, bóng dáng Cố Trà đã biến mất khỏi nhà hàng. Cô ta thở hắt ra, không hiểu sao một cô gái trẻ như vậy lại có sát khí nặng nề đến thế, chẳng thua kém gì Trì Đàm.
======
Sau lần chạm mặt ngắn ngủi với Dương Vân Tiêu, Cố Trà vẫn sống bình thản như thường.
Cố Lệnh như thường lệ lái xe đưa cô đến bệnh viện. Nhớ lại chuyện xảy ra vài ngày trước, anh hỏi: “Nghe nói em ở nhà hàng đấu khẩu với Dương Vân Tiêu?”
Cố Trà ngồi ở ghế sau, khẽ ngẩng mắt, cười như không cười nhìn sườn mặt Cố Lệnh: “Nghe ai nói thế?”
“Em đừng quan tâm anh nghe ai nói. Khang Dụ Thành vẫn còn người của anh, muốn biết một chuyện thì chẳng khó. Anh chỉ lo cho em thôi. Em đường đường là người thừa kế nhà họ Cố, đáng để so đo với loại người đó sao?”
Cố Trà kiều mị nhướng mày: “Em lại muốn so đo.”
Cố Lệnh bật cười, chợt nhớ ra cô còn trẻ, ở tuổi này, con gái nhà người ta vẫn còn làm nũng, nổi tính trẻ con. Hiếm khi thấy Cố Trà hăng hái như vậy, anh đột nhiên nhớ đến mâu thuẫn giữa cô và Cao Văn Tâm cũng vì Trì Đàm. Anh nhíu mày, quay lại nhìn cô: “Này Trà Hoan, em sẽ không…”
“Anh!” Bị cắt ngang đột ngột, Cố Trà lướt mắt qua Cố Lệnh, nheo mắt nhìn chằm chằm phía trước.
Cố Lệnh nghi hoặc quay đầu, thấy một chiếc xe thể thao đang lao thẳng về phía họ với tốc độ kinh hoàng.
Anh trợn mắt, vội vàng đánh lái, nhưng đối phương quá nhanh, sắp đâm vào!
“Trà Trà, em bám chặt vào!” Cố Lệnh mặt lạnh, nắm chặt vô-lăng đổi hướng, đồng thời chuẩn bị tinh thần cho một trận sinh tử.
Chiếc xe phía trước lao đến, càng lúc càng nhanh.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, từ đầu kia đường, một chiếc xe khác phóng như chớp, nhanh chóng đâm ngang, đẩy chiếc xe đang nhắm vào Cố Trà ra xa.
*Ầm!!*
Tiếng va chạm chói tai vang lên, rung chuyển cả không gian.
Vài giây trôi qua, dài như cả thế kỷ. Cố Lệnh mở mắt, vội quay lại kiểm tra Cố Trà . Thiếu nữ rõ ràng bình tĩnh hơn anh rất nhiều, điềm nhiên nhìn chằm chằm một hướng nào đó ngoài cửa sổ.
Cố Lệnh thở hổn hển nhìn chiếc xe phía trước. Khói bụi mù mịt, hiện trường tan hoang sau vụ va chạm.
Chiếc xe tấn công họ bị đâm văng xa, biến dạng hoàn toàn, thân xe lõm sâu, người bên trong đã bất tỉnh.
Cảnh tượng bất ngờ này khiến đường phố náo loạn, xe cộ xung quanh dừng lại, tiếng còi inh ỏi. May mắn là lúc này còn sớm, đường ít xe, không gây thương vong cho người vô tội.
Cố Lệnh nuốt nước bọt, lại nhìn Cố Trà : “Trà Trà, em không sao chứ?”
Cố Trà Hoan an ủi liếc anh: “Em không sao.”
Từ chiếc xe cứu họ, một người đàn ông bước xuống.
Thân hình cao lớn, thon dài, bước nhanh qua làn khói bụi mịt mù. Dần dần lộ ra gương mặt, lông mày sắc sảo, mắt lạnh băng, trán rướm máu, từng giọt chảy xuống khóe mắt, lướt qua đường nét gương mặt cương nghị, nhỏ xuống chiếc cà vạt xộc xệch. Dù có phần tơi tả, anh vẫn toát lên vẻ nam tính hoang dã đầy cuốn hút.
Cố Lệnh thấy Trì Đàm với khí thế hừng hực như vậy, sợ đến thót tim, cẩn thận quan sát Cố Trà . Thiếu nữ chỉ bình thản nhìn người đàn ông đang tiến lại gần.
Trì Đàm mở cửa xe bên Cố Trà , cúi xuống, ánh mắt khóa chặt trên gương mặt cô, nhìn cô từ đầu đến chân. Ngực anh dường như thở phào, như trút được gánh nặng.
Cố Trà nhướng mày, khẽ cong môi.
Trì Đàm cúi người, giọng khàn khàn: “Sợ không?”
Cố Trà liếc tay anh, nhận ra cánh tay anh cũng bị thương, máu đã thấm đỏ phần cổ tay áo sơ mi và mu bàn tay.
Trì Đàm nhận thấy ánh mắt cô, rút tay lại, đột nhiên cởi áo khoác trùm lên người cô. Cố Lệnh “ơ” một tiếng, định ngăn, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Trì Đàm lướt qua: “Nếu anh không phải anh trai cô ấy, tôi đã bẻ gãy tay anh rồi.”
Cố Lệnh tức mà không dám nói, ấm ức nhìn Cố Trà. Cô cũng bị hành động của Trì Đàm làm cho hơi ngơ ngác: “Trì tiên sinh, cảm ơn anh đã cứu chúng tôi, nhưng anh định làm gì thế?”
Người đàn ông nhếch môi: “Đưa em đi.”
Anh bế cô ra khỏi xe. Cô gái nhỏ nhắn, kiều diễm, khoác áo của anh, giờ nằm gọn trong vòng tay người đàn ông cao lớn. Hơn nữa, anh còn đang bị thương, sát khí nặng nề, khiến cảnh tượng này chẳng khác gì mỹ nhân và dã thú.
Cố Trà nhìn vào mắt anh: “Sao phải đưa tôi đi?”
“Bởi vì.” Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt đầy tính xâm lược, toàn thân toát lên vẻ bá đạo tà mị: “Tôi cứu em nên em là của tôi.”
Trong xe, mấy anh em ngồi nhìn mà ngỡ như đang xem phim viễn tưởng. Hôm nay, đột nhiên nhận được tin có người muốn hại Cố tiểu thư, lão đại lo sốt vó chạy đến. Các anh em tưởng chẳng có gì to tát, cũng vội vàng theo xem. Kết quả thấy gì? Lão đại không chỉ anh hùng cứu mỹ nhân, còn bế luôn cô gái lên?
“Lão đại hình như chưa thật lòng quan tâm ai như thế.” Hứa Tiêu nói.
Mấy người còn lại gật gù.
Hứa Tiêu lập tức phấn khích, mắt sáng rực: “Chẳng lẽ sắp có chị dâu rồi?”
Tống Ưu khinh bỉ liếc cô , đúng là bộ dạng mê mẩn CP!
Bên kia, Cố Trà bị lời của Trì Đàm làm cho sững sờ.
Không muốn dây dưa với chủ đề ngớ ngẩn về việc mình thuộc về ai, cô nhíu mày nhìn cánh tay anh: “Thả tôi xuống, anh đang chảy máu kìa.”
Trì Đàm ngược lại siết chặt tay, bước về chiếc xe khác mà anh em lái đến: “Vết thương nhỏ.” Giọng anh cực kỳ thờ ơ, khiến Cố Trà không nhịn được liếc anh thêm lần nữa.
Trì Đàm cười sâu xa: “Lo cho tôi thế, hay là hôn tôi một cái đi?”
Cố Trà khẽ cụp mắt, thờ ơ không đáp.
Thấy hai người tiến đến gần, đám anh em trong xe vội vàng đồng loạt xuống xe, mở cửa cho lão đại. Trì Đàm bế Cố Trà đặt vào ghế phụ, cẩn thận thắt dây an toàn, rồi ra lệnh: “Các người ở lại xử lý hiện trường.”
“Vâng, anh yên tâm đi!”
Hứa Tiêu cảm thấy lão đại đối với Cố tiểu thư đúng là chân ái. Nhìn xem, trời lạnh thế này, bản thân không mặc áo khoác, còn sợ cô gái bị lạnh. Thật sự chưa từng thấy lão đại săn sóc ai như vậy! Cô nàng từng mê mẩn bao nhiêu cặp đôi giả trong giới giải trí, giờ cuối cùng cũng thấy một cặp thật, phấn khích đến đỉnh điểm, chỉ muốn hai nhân vật chính mau chóng về nhà “giao lưu tình cảm”.