Món Quà Thần Linh Ban Tặng

Chương 33



Cố Sâm và Cố Lệnh liếc nhau, đều thấy sự bất lực trong mắt đối phương. Giờ đây, cô em gái nhỏ này ngay cả lão gia trong nhà cũng không nói lại được, huống chi là tam thẩm.

Trịnh Xu và Cố Hân khóc lóc thảm thiết để cầu mong sự đồng tình. Cố Bình xót vợ con  , muốn lão gia ra mặt xử lý.

Ngược lại, nhà nhị thúc lại bình tĩnh, lạnh lùng nhìn cảnh này, như thể bất mãn với tam đệ không biết phấn đấu.

“ Ba! Ba nói gì đi chứ! Từ nhỏ đến lớn cha luôn thiên vị anh cả và chị dâu, chẳng thèm nhìn đến con và anh hai. Cả gia sản nhà họ Cố to lớn thế này cũng chẳng có phần cho hai anh em chúng con. Ba lại đem tất cả cho một con nhóc, giờ nó đắc thế, dám chà đạp lên đầu trưởng bối. Nếu ba cứ để mặc, không chừng ngày mai nó sẽ gây ra chuyện gì liên lụy cả nhà họ Cố!” Thấy lão gia nhắm mắt thờ ơ, Cố Bình nóng ruột, giậm chân hét lên.

Cuối cùng, Cố Thương hé đôi mắt đầy nếp nhăn, liếc nhìn Trịnh Xu và Cố Hân đang sướt mướt: “Này Bình, con chưa từng nghĩ tại sao ta không để con đụng đến việc làm ăn của nhà họ Cố sao?”

Đây là khúc mắc bao năm của Cố Bình. Không hiểu sao cha đột nhiên hỏi vậy, ông ngẩn ra, thuận miệng hỏi: “Tại sao?”

Ngón tay lão gia đặt trên cây gậy khẽ nhúc nhích, chỉ vào Trịnh Xu và Cố Hân : “Nếu con dám cãi lệnh ta, cưới người con dâu ta không ưa, sinh đứa cháu gái ta không thích, thì cả đời đừng mong có địa vị trong nhà này.”

“Vì các người không xứng.” Đó là câu cuối của lão gia , nhàn nhạt, tan nhanh theo tiếng thở dài trong không khí.

Cố Trà híp mắt, một cảm giác khác lạ thoáng qua đáy lòng, nhanh đến mức cô không kịp nắm bắt.

Khi giọng lão gia vừa dứt, tiếng khóc của hai mẹ con cũng ngừng bặt. Trịnh Xu và Cố Hân sững sờ nhìn lão gia, như bị một cú đấm mạnh giáng trúng, thần hồn bay mất. Cố Bình cũng ngây người. Lời lão gia như xác định địa vị của họ trong gia đình này từ nay về sau.

Vợ Cố Diệp, Ngô Mạn, mỉm cười nâng chén trà, nở nụ cười đầu tiên trong tối nay. Còn Cố Trà thì cười thành tiếng, vui vẻ ra mặt, thêm mắm dặm muối: “Tam thúc, ông nội nói thế mà thúc còn chưa hiểu sao? Ai khiến thúc không có địa vị trong nhà này? Ai khiến thúc không được đụng đến việc làm ăn của gia đình? Ai chẳng giúp được gì cho thúc, lại còn khiến thúc bị người đời cười nhạo?”

Cố Bình đương nhiên biết là ai. Bao năm qua, ông luôn yêu thương Trịnh Xu, không muốn đổ hết lỗi lầm cho một người phụ nữ. Nhưng lúc này, lòng ông rối bời, vô số lời cười nhạo, trách mắng bị Cố Trà  khơi dậy. Ông ngơ ngác quay lại nhìn Trịnh Xu.

Trịnh Xu vội lắc đầu: “Không phải em, không phải em! Anh đừng nghe nó nói bậy, em luôn giúp anh mà!”

Cố Hân thấy bị châm ngòi, mất lý trí, trừng mắt đầy hung quang về phía Cố Trà : “ Cô chỉ không ưa nhìn gia đình tôi hạnh phúc, cô ghen tị vì tôi có cha có mẹ. Cố Trà , cô đáng đời là thứ mồ côi đúng là một sao chổi khắc cha khắc mẹ!”

Vừa dứt lời, cô mới giật mình nhận ra mình đã phạm vào điều cấm kỵ của nhà họ Cố. Không ai được phép nhắc đến đại bá, tức là cha mẹ Cố Trà .

Quả nhiên, căn nhà vừa nãy còn ồn ào lập tức im phăng phắc. Trịnh Xu vội bịt miệng Cố Hân, hoảng loạn nhìn về phía lão gia .

Ánh mắt lão gia dần lạnh đi. Vốn không phải người dễ nói chuyện, bình thường hiếm ai dám đối diện với đôi mắt sắc bén ấy. Lúc này, ánh mắt ông còn đáng sợ hơn, khiến người ta lạnh sống lưng. Trịnh Xu ôm chặt Cố Hân lùi lại ,lẩm bẩm “Đừng…đừng làm hại con tôi”.

“Dẫn đi.” Cố Thương nhàn nhạt ra lệnh.  Vệ sĩ ngoài phòng lập tức giữ lấy cánh tay hai người, bất chấp tiếng khóc kêu, mạnh mẽ lôi đi.

Cố Bình như bị rút cạn sức sống, suy sụp ngồi phịch xuống sofa.

Cố Trà cong môi, lúc này mới có tâm trạng thưởng trà.

Nhắc đến chuyện xưa, Ngô Mạn không khỏi nhìn kỹ thiếu nữ trước mặt, ký ức ùa về như sóng triều.

Hồi nhỏ, nếu ai nhắc đến cha mẹ, Cố Trà sẽ như tiểu ma vương nổi điên lên . Có lẽ đã trưởng thành, hoặc quá giỏi che giấu cảm xúc, giờ đây chẳng ai thấy được chút đau buồn nào trên mặt cô. Thật sự không để tâm sao? Còn bí mật kia…

Ngô Mạn ngẩn người nhìn Cố Trà , đang mải nghĩ thì giật mình khi thấy cô cười rạng rỡ nhìn mình. Tim bà thót lại, vội nhìn đi chỗ khác.

Lão gia Cố Thương dường như nhớ ra nhân vật chính tối nay là ai, nghiêm túc nhìn Cố Trà : “Người nhà họ Nhạc đến, sao con không gặp? Đừng tưởng dẫn đề tài sang Trịnh Xu là ta sẽ quên phạt con.”

Cô quả thực muốn đổ lửa lên đầu Trịnh Xu. Ai bảo bà ta không có đầu óc, cứ nói những lời cô không ưa?

Cô muốn bà ta nếm thử cảm giác đó, tiện thể mượn tay lão gia dạy dỗ bà ta.

Khi chủ đề quay lại mình, Cố Trà vẫn bình thản, kiêu kỳ nói: “ Con là người mà ai muốn gặp là gặp được sao?”

Cố Lệnh trợn trắng mắt, nhưng không thể không thừa nhận, lời này tuy đáng ghét, lại khiến người ta tâm phục khẩu phục khi cô nói ra. Điều này cho thấy xuất thân cao quý quan trọng thế nào.

Lão gia có lẽ bị sặc vì câu nói ấy, nhìn cô chằm chằm hồi lâu, không tìm được lời phản bác. Quả thật, trong giới danh viện Khang Dụ Thành hiện nay, người có thể một mình chống đỡ, không thua nam nhi, chỉ có cô cháu gái này. Nghĩ vậy, Cố Thương bất giác cảm thấy tự hào xen lẫn cảm xúc phức tạp.

Ngập ngừng vài giây, ông dịu giọng, thấm thía: “Lời tuy vậy…” Nhưng sau tiếng thở dài, ông không nói tiếp.

Cố Trà đại khái hiểu ý lão gia, mỉm cười ôn nhã, lời nói mang khí thế hùng vĩ: “Con có năng lực, đủ cẩn trọng. Nếu con cái gì cũng biết, mà vẫn phải cúi đầu trước người khác, luồn cúi theo họ, thì con làm người thừa kế thật sự không xứng. Nhạc Tiệp nhà họ Nhạc đã làm con mất mặt trước đám đông, con phải đánh trả trước mặt mọi người. Con muốn tất cả thấy rõ, đại tiểu thư nhà họ Cố không dễ bắt nạt. Con làm vậy để giành lại thể diện cho mình, cho ông nội, cho cả nhà họ Cố, và để người Khang Dụ Thành hiểu rằng, Cố Trà không dễ chọc.”