Món Quà Thần Linh Ban Tặng

Chương 39



Trên đường đến công ty, cả hai không nói thêm lời nào.

Trì Đàm hiếm khi tự lái xe đi làm, nên khi anh bước xuống xe, nhân viên công ty đều ngoảnh nhìn thêm vài lần. Và khi anh đích thân đỡ một cô gái xinh đẹp từ trong xe ra, mọi người đều trố mắt.

Cố Trà ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc trước mặt, trên tầng cao nhất có hai chữ lớn bằng tiếng Trung – Lăng Thắng, công ty mang tên riêng của Trì Đàm, tập đoàn tài chính danh tiếng ở Khang Dụ Thành.

Cô thu ánh mắt lại. Ngay trước cửa công ty, rất nhiều nhân viên nhìn cô chằm chằm, chính xác hơn là nhìn bàn tay đang đan chặt của cô và Trì Đàm. Phần lớn là nhân viên nữ, ánh mắt lộ vẻ khó chịu. Xem ra Trì Đàm đi đâu cũng được yêu thích. Cũng phải, một người đàn ông thành đạt, đẹp trai, giàu có, đến đâu mà chẳng khiến người ta mê mẩn?

Cố Trà muốn rút tay ra, nhưng Trì Đàm nắm rất chặt.

Cô nghiêng đầu liếc anh, gương mặt bị kính râm che khuất mang chút lạnh lùng. Trì Đàm phớt lờ sự không vui của cô, kéo tay cô nhét vào túi áo khoác của mình: “Đi theo tôi, lát nữa không được đi lung tung đâu.”

Anh bước đi, Cố Trà không thể không theo sát, dưới ánh mắt tò mò của vô số người, cả hai cùng bước vào công ty.

Sau khi họ đi qua, các nhân viên vừa chứng kiến cảnh tượng vội vàng lôi điện thoại ra, nhắn tin vào nhóm: “Tin sốc! Tin sốc! Tổng giám đốc dẫn theo một cô gái đến công ty, còn nắm tay nhau! NẮM TAY NHAU!!”

Nhận được tin, các phòng ban lập tức xôn xao, nhân viên bỏ bàn làm việc, ùn ùn kéo nhau ra góc hành lang rình xem. Quả nhiên, vị tổng giám đốc anh tuấn ngời ngời của họ đang nắm tay một cô gái trẻ trung xinh đẹp bước tới.

Tin nhắn trong nhóm chat công ty tuôn ra ào ạt như mưa.

“Cô gái này là ai vậy? Trước giờ chưa thấy bao giờ nha!”

“Khí chất đỉnh thật, tui thấy cô ấy với sếp lớn đúng là một cặp trời sinh!”

“Trời đất ơi, ba người phụ nữ một sàn diễn sao? Còn nhớ mấy hôm trước Dương Vân Tiêu với Cao Văn Tâm không? Tui tưởng hai cô này đã đủ drama rồi, ai ngờ còn thêm một người nữa. Liệu có được xem màn xé nhau đỉnh cao của năm không trời!?”

Tám chuyện, thứ gia vị không thể thiếu trong cuộc sống nhàn rỗi của xã hội hiện đại, ai mà chẳng thích hóng một chút.

Nhân viên công ty vừa nhắn tin rôm rả trong nhóm, vừa dõi theo hành tung của Trì Đàm và Cố Trà . Khi thấy Trì Đàm nắm tay Cố Trà bước vào thang máy, còn kéo cô vào lòng, cả đám nhân viên há hốc mồm, nhóm chat công ty chính thức bùng nổ.

“Trời ơi! Ôm luôn! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Bà chủ thật sự hả?”

“Tui thấy khó lắm, cô gái này nhìn trẻ thế, chắc chỉ là gu của sếp Trì, chơi cho vui thôi.”

“Tui chưa bao giờ thấy sếp thân thiết với bất kỳ cô gái nào cả. Nhớ lần trước cô thư ký Carrey không? Hồi cô ta cố quyến rũ sếp bị đuổi việc luôn, giờ cả thiên hạ chẳng công ty nào dám nhận cô ta, tiền đồ tan tành. Không ngờ, không ngờ nha, hóa ra sếp thích kiểu trẻ trung thế này. Nhưng mà cô gái này khí chất đỉnh thật, đeo kính râm che nửa mặt mà vẫn thấy là mỹ nhân. Ai vậy trời? Không lẽ là minh tinh nào đó?”

“Lát nữa lên mạng search thử xem sao.”

“Tới, tới rồi, tụi mình tới rồi!”

Nhân viên công ty vội vàng chạy ùa về bàn làm việc, giả vờ bận rộn. Đợi hai nhân vật chính đi khuất, cả đám lại thò đầu thò cổ, hứng khởi rình mò.

Trì Đàm vẫn nắm chặt tay cô. Cố Trà lười tranh cãi trước mặt bao người, vừa mất mặt vừa chẳng thanh lịch, nên cứ để anh ta kéo, dù sao cũng chẳng mất miếng thịt nào.

Vào văn phòng tổng giám đốc, Cố Trà lập tức rút tay ra khỏi tay anh. Trì Đàm chẳng làm khó, chỉ mỉm cười nhạt nhìn cô xoa xoa ngón tay mình.

“Ngài Trì làm một màn như vậy trước mặt cả công ty, định làm gì đây? Muốn kéo tôi xuống nước, hay muốn hai cô gái kia đến tìm tôi gây phiền phức?”

Anh ngồi xuống ghế, đôi tay thon dài đan vào nhau trên bàn: “Em nghĩ sao?”

Cố Trà cười lạnh: “Tôi cá chưa tới nửa tiếng, đám nhân viên hóng hớt của anh sẽ moi ra được danh tính của tôi.”

Trì Đàm nhướng mày, không phủ nhận.

Nhưng Cố Trà đã đoán sai một chút. Anh không hẳn muốn kéo cô xuống nước. Tại sao anh làm vậy, chính anh cũng chẳng rõ. Chỉ biết rằng nhìn cô, anh muốn gần gũi, thậm chí không kiềm được mà muốn công khai với cả thế giới mối quan hệ giữa họ, dù giữa họ chẳng có mối quan hệ nào. Anh chỉ muốn làm gì đó. Thậm chí, anh còn không nỡ làm tổn thương cô.

Sau khoảnh khắc thất thần ngắn ngủi, Trì Đàm nhận ra Cố Trà đã tựa vào mép bàn làm việc của anh, nở nụ cười nhạt nhìn anh.

Người đàn ông mỉm cười hỏi: “Sao thế?”

Cố Trà cong môi, ngón tay khẽ chạm vào cổ áo anh, dịu dàng chỉnh lại cà vạt cho anh: “Không có gì, chỉ là nghĩ đến hai cô gái thích anh, tôi thấy hơi tiếc. Anh bạc tình bạc nghĩa thế này, mắt họ mù hay gì mà lại đi thích anh chứ?”

Giọng cô nhẹ nhàng như đang đùa chuyện thời tiết, nhưng sự khinh miệt và chán ghét trong lời nói chẳng hề che giấu. Vậy mà Trì Đàm chẳng hề nổi giận, ngược lại còn thấy cô đáng yêu đến mê hoặc.

Những lời này anh chưa từng nghe ai nói trước đây.

Hóa ra khi có người thẳng thừng vạch trần dã tâm ngút trời của anh, trong lòng anh lại bùng lên một thứ d.ục vọ.ng sôi sục, như thể thứ gì đó bị chôn vùi đã lâu cuối cùng được ánh mặt trời soi rọi.

Anh thừa nhận mình quả thật xấu xa, đê tiện, vì đạt mục đích chẳng từ thủ đoạn. Phụ nữ chỉ là những viên đá lót đường trên hành trình thành công, cần thì lợi dụng, không cần thì vứt bỏ.

Nhưng cô gái trước mặt này…

Lần đầu tiên, anh mất đi khả năng phán đoán.

Khi Trì Đàm định tiến lại gần, Cố Trà đã ngồi thẳng dậy, kéo giãn khoảng cách: “Giờ tôi phải làm gì?”

“Ngồi không thôi, cứ ở bên tôi là được.” Anh nhìn cô, giọng trầm khàn: “Chán thì nói cho tôi biết.”

Cố Trà lười biếng ngồi xuống sofa: “Nói cho anh, anh làm được gì?”

“Ít nhất tôi có thể ở bên em.”

Cô cười nhạt, cầm cuốn tạp chí trên bàn, cúi đầu lật vài trang: “Không cần.”

Thư ký gõ cửa, bưng hai ly cà phê bước vào.

“Cố tiểu thư, cà phê của cô đây.”

Cố Trà nhàn nhạt liếc nhìn cô thư ký. Cố tiểu thư?

Quả không hổ là Lăng Thắng, khả năng điều tra đúng là đáng gờm. Mới có chút thời gian mà đã biết cô là ai.

Dịch vụ đúng là chuẩn không cần chỉnh.

Văn phòng rộng lớn nhanh chóng trở lại yên tĩnh.

Thỉnh thoảng, Tống Ưu hoặc thư ký mang tài liệu cần ký đến cho Trì Đàm xem. Cố Trà thì lặng lẽ đọc tạp chí, đôi lúc trò chuyện với An Tiểu Mỹ, hỏi thăm về vụ giả mạo Cố Trà lần trước.

Trì Đàm là người bận rộn, công ty từ trên xuống dưới có không ít việc cần anh đích thân xử lý. Cố Trà chợt nhớ đến cái phòng ban bí mật không ai biết đến của anh, tên gọi gì thì cô quên mất rồi, nhưng đó là nơi chuyên làm những việc mờ ám cho anh. Chẳng hạn như tấm bản đồ kho báu cô luôn tìm kiếm, có lẽ cũng là mục tiêu của đội ngũ đó. Hoặc có khi, họ còn làm những việc không thể công khai. Dù sao, cái vòng này chẳng bao giờ sạch sẽ, để giữ tay mình không dính bẩn, đẩy cho người khác làm là chuyện thường.

Đến giờ tan làm, Cố Trà nhận được cuộc gọi từ cụ Cố, yêu cầu cô lập tức về nhà.

Giọng ông cụ trong điện thoại trầm trọng, chắc hẳn có chuyện hệ trọng cần gặp mặt nói rõ. Cố Trà không đi cùng Trì Đàm, vội vã trở về nhà họ Cố.

Khi về đến nhà, trời đã sẩm tối. Mưa xuân lất phất, không khí lành lạnh. Khu biệt thự nhà họ Cố vốn luôn tĩnh lặng, nhưng hôm nay, Cố Trà lại cảm nhận được một sự quỷ dị khác thường.

Cô bước nhanh hơn, hướng về phòng ngủ của ông cụ.

Vừa định đẩy cửa, cánh cửa đột nhiên bật mở. Cố Trà lập tức nhíu mày. Trước mặt cô là một người có gương mặt giống hệt cô. Đối phương nở nụ cười nhạt, bất ngờ nhào tới, nhét một vật vào tay cô, rồi nhanh như chớp rời khỏi nhà họ Cố.

Cố Trà nheo mắt nhìn thứ trong tay mình , một con dao găm dính máu. Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng bước chân dồn dập. Cả nhà họ Cố kéo đến, ai nấy đều nhìn cô với vẻ mặt kinh ngạc.

Chú Ninh trông thấy con dao trong tay cô, hoảng hốt nhìn vào trong phòng. Trên sàn nhà, một ông lão nằm đó, toàn thân đầy máu , không ai khác ngoài cụ Cố.

“Lão tiên sinh!”

“Ba!”

“Ông nội!”

Ba tiếng gọi khác nhau đồng loạt vang lên. Cố Trà bị đám người đẩy lùi. Già trẻ nhà họ Cố rối rít chạy đến đỡ cụ Cố trên sàn.

Không biết ai hét lên: “Đại tiểu thư giết lão tiên sinh!”

Mưa xuân nhập nhoạng, lạnh buốt cả đất trời.

Cụ Cố đã được xác nhận qua đời, thi thể được đặt trong quan tài thủy tinh. Cả nhà họ Cố tề tựu đông đủ, bàn bạc xem nên xử lý Cố Trà thế nào.

Cô gái trẻ ngồi lặng lẽ trong phòng khách sáng sủa, đối diện là đám thúc bá, anh em trong nhà. Sau lưng cô chỉ có Văn Cảnh và Louis , hai người đã theo cô nhiều năm. Tình thế của cô lập tức trở nên bất lợi.

Điều quan trọng nhất là, tại hiện trường lúc đó chỉ có cô và cụ Cố, không có người thứ ba chứng kiến. Hơn nữa, trong tay cô còn cầm chứng cứ then chốt – con dao găm dính máu.

Vậy nên, Cố Trà đương nhiên trở thành nghi phạm giết hại chính ông nội ruột của mình. Điều này không nghi ngờ gì đã trao cơ hội cho một số người trong nhà họ Cố lợi dụng.

Người đầu tiên gây khó dễ là Cố Bình, vốn đã từ lâu bất mãn với Cố Trà . Ông ta dường như chắc chắn cô là kẻ giết Cố Thương, luôn miệng yêu cầu cô giao nộp cổ phần trong tay và khuyên cô nhận tội chuộc lỗi.

Cố Trà giữ vẻ bình tĩnh, nhàn nhạt liếc ông ta: “Tam thúc, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói bừa. Tôi có tội gì mà phải nhận?”

“Đến nước này rồi còn chối cãi? Ông nội cháu đối xử tốt với cháu bao năm, ai ngờ cháu lại lòng lang dạ sói, không đợi nổi ông ấy sống hết quãng đời còn lại, đã vội vàng ra tay đoạt vị. Đây chẳng phải ý đồ của cháu rõ như ban ngày sao? Còn chối cãi gì nữa? Ta khuyên cháu nhận tội chuộc lỗi cũng là vì lương tâm của một người thúc thúc. Ta làm thế là vì tốt cho cháu, cháu biết không?”

Tốt cho cô? Cố Trà chẳng biết, nhưng cô biết chắc rằng có kẻ đã giăng bẫy trong bóng tối, vừa giết được Cố Thương, vừa đẩy cô xuống nước. Một mũi tên trúng hai đích, mưu kế hay thật.

Vậy là ai? Người ngoài hay người trong nhà?

Cố Trà ngẩng mắt, ánh nhìn dừng lại trên gương mặt của Cố Diệp và Ngô Mạn vợ chồng nhị thúc. Nhà nhị thúc luôn hành xử kín đáo, đối với cô cũng rất quan tâm. Cố Diệp lăn lộn trong thương trường nhiều năm, giỏi mở rộng thị trường hải ngoại, là trụ cột không thể thiếu của nhà họ Cố. Ông ta khó có khả năng làm chuyện này để chuốc lấy nghi ngờ.

Vậy còn Cố Sâm? Anh ta cũng được cụ Cố một tay nuôi lớn, tỉ mỉ bồi dưỡng như cô. Liệu có phải vì ghen tị mà anh ta ra tay hại ông nội, rồi nhân cơ hội loại bỏ cô? Cố Trà liếc nhìn Cố Sâm, khi anh ta nhìn lại, cô điềm nhiên cụp mắt.

Sự im lặng của cô khiến Cố Bình càng thêm bực bội: “Đừng tưởng cứ im thin thít là xong chuyện. Ta nói cho cháu biết, Cố Trà , nhà tù này cháu ngồi chắc rồi!”

“Tôi không biết có ngồi tù hay không, nhưng tôi biết chắc vợ con ngài ở căn nhà đó hẳn không dễ chịu đâu.” Cô chậm rãi lôi từ trong túi ra một chiếc chìa khóa, quấn quanh ngón tay, giơ lên trước mặt Cố Bình .

Ông ta vừa thấy chìa khóa, lập tức lao tới giật. Cố Trà  nhanh chóng nắm chặt chìa, lười biếng ngả người ra sau, cười nhìn ông ta: “Tam thúc, vợ con ngài còn nằm trong tay tôi, sao ngài lại ăn nói hồ đồ thế? Tôi thật sự thấy thất vọng thay cho tam thẩm và chị Hân.”

Cố Bình tức đến thở hổn hển: “ Cháu nghĩ mình vẫn là Cố Trà ngày trước sao? Cháu giết người! Dù cả nhà không truy cứu, cháu nghĩ đám người ăn thịt không nhả xương trong nhà họ Cố sẽ để cháu yên ổn ngồi vị trí người thừa kế sao? Sớm muộn gì cũng bị kéo xuống. Ta khuyên cháu đừng kiêu ngạo quá, cẩn thận lật thuyền đấy!”

Cố Trà nhìn chằm chằm ông ta hồi lâu, đến mức Cố Bình bắt đầu thấy rờn rợn. Đột nhiên, cô đưa chìa khóa cho Louis: “Đi, bảo người chăm sóc tam thẩm và chị Hân cho tốt, nói rằng đây là ý của tam thúc.”

“Cố Trà ! Cháu quá đê tiện!” Cố Bình tức đến run người, bất ngờ túm lấy tay Cố Diệp: “Nhị ca, anh thấy chưa? Anh có quản không? Nó giết cha chúng ta, giờ còn ở đây diễu võ dương oai. Anh nói gì đi!”

Từ khi chuyện xảy ra, Cố Diệp luôn nhíu mày trầm tư.

Bị Cố Bình hỏi, ông ta mới nói ra suy nghĩ: “Anh tin Trà Trà không làm chuyện này. Nó hai mươi tuổi đã có thể chính thức tiếp quản công ty nhà họ Cố, còn hai năm nữa là tới. Nó có lý do gì để hại cha? Anh thấy trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình, có lẽ là ai đó vu oan giá họa.”

Câu trả lời này không ngoài dự đoán của Cố Trà . Cố  Diệp là người duy nhất từ nhỏ đến lớn luôn bênh vực cô.

Dĩ nhiên, Cố Bình vô cùng thất vọng, tức giận quét đổ cả bộ trà trên bàn. Chưa hả giận, ông ta còn đập vỡ mấy bình hoa cao nửa người ở góc phòng. Phòng khách vang lên một loạt tiếng loảng xoảng, khiến đám hầu gái sợ hãi không dám lên tiếng.

Đột nhiên, giọng Cố Lệnh vang lên từ ngoài cửa: “Xảy ra chuyện gì thế? Con thấy cả đống xe cảnh sát hướng về phía nhà mình.”

Cố Lệnh vừa từ quán bar về, vốn đã ngà ngà say, nhưng ánh đèn xe cảnh sát làm anh ta tỉnh cả người.

Vừa bước vào nhà, anh ta đã nghe thấy loạt âm thanh vỡ vụn chói tai. Ngơ ngác đứng ở phòng khách, nhìn cả nhà mặt mày nghiêm trọng, anh ta hỏi: “Chuyện gì thế này?” Liếc nhìn đống mảnh vỡ bình hoa trên sàn, anh ta thốt lên: “Trời ơi, đây là báu vật của ông nội đấy, thế mà đập luôn? Không sợ ông nổi trận lôi đình à?”

“Cố Lệnh.” Cố Sâm trầm giọng ngắt lời: “Ông nội không còn nữa.” Anh ta đau đớn nhắm mắt.

“Cái gì mà không còn? Nói bừa gì thế.” Cố Lệnh cười khẩy, loạng choạng ngồi xuống cạnh Cố Trà . Ngửi thấy mùi máu tanh, nhận ra mùi đó từ người Cố Trà, anh ta nhớ lại lời Cố Sâm, da đầu tê dại, vội ngồi thẳng dậy: “Chuyện gì? Ông nội không còn? Sao lại không còn!”

“Là nó!” Cố Bình mặt đỏ tía tai, chỉ thẳng vào Cố Trà , hận không thể nghiền cô thành tro bụi: “Cố Trà giết lão gia !”

Cố Lệnh cứng nhắc quay đầu, kinh ngạc nhìn chằm chằm Cố Trà : “Không, không thể nào.”

Cảnh sát nhanh chóng có mặt. An Tiểu Mỹ cũng trong số đó. Trên đường đến, cô đã nghe đồng nghiệp kể về vụ việc, lòng thấp thỏm không yên. Khi nhìn thấy Cố Trà , thấy đôi tay cô dính máu, An Tiểu Mỹ nhíu mày.

Cảnh sát kiểm tra thi thể cụ Cố, chụp ảnh hiện trường xong thì lập tức đưa nghi phạm Cố Trà đi trong đêm.

Trước khi rời khỏi, Cố Trà trao cho Văn Cảnh một ánh mắt. Anh ta trịnh trọng gật đầu, nhân lúc đám đông hỗn loạn, lặng lẽ rời đi.

Lên xe cảnh sát, An Tiểu Mỹ không kìm được, thấp giọng hỏi: “Chuyện này là sao?”

Đội trưởng Chu Khải Sinh trừng mắt nhìn An Tiểu Mỹ, khiến cô không dám nói thêm. Cố Trà cũng hiểu quy tắc, không mở miệng thêm lời nào. Đến Cục Cảnh sát, cô bị đưa thẳng vào phòng thẩm vấn. Người phụ trách không phải An Tiểu Mỹ.

An Tiểu Mỹ chạy đi tìm Chu Khải Sinh, xin được phụ trách vụ án này, nhưng bị anh ta từ chối thẳng thừng: “Cô thân thiết quá với Cố Trà , tôi có lý do nghi ngờ tính công bằng của cô khi phá án. Vụ này cô không được tham gia, tôi sẽ tự mình tra.”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết.” Chu Khải Sinh cầm tập tài liệu thẩm vấn, đẩy cửa phòng thẩm vấn bước vào.

Trong căn phòng vuông vắn chật hẹp, cô gái trẻ ngồi lặng lẽ trước bàn.

Cô ngẩng mắt, đôi mắt hạnh trong trẻo đối diện với anh ta. Chu Khải Sinh đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, như thể bị thứ gì đó âm u quấn lấy. Anh nhíu mày, bước vào ngồi xuống, giọng điệu có phần cợt nhả: “Nói đi, chuyện này là thế nào?” Ngón trỏ anh gõ mạnh lên tấm ảnh trong tập tài liệu – những vết dao chí mạng trên bụng cụ Cố.