Món Quà Thần Linh Ban Tặng

Chương 40



Ngô Ngộ và Vương Đàm bị phạt lập công chuộc tội, nhiệm vụ là theo dõi nhất cử nhất động của đại tiểu thư Cố. Hai anh chàng này làm việc không kể ngày đêm mấy hôm liền, cuối cùng kết luận rằng cuộc sống của Cố Trà cực kỳ quy củ và… nhàm chán, chẳng có gì đáng giá để giám sát.

Đang định rút lui có trật tự, xin lão đại giao cho nhiệm vụ khó nhằn hơn, thì tin tức đại tiểu thư Cố giết hại chính ông nội ruột truyền ra. Ngay sau đó, họ tận mắt thấy Cố Trà bị cảnh sát đưa đi, tay còn bị còng. Chẳng lẽ cô thật sự phạm tội?

Hai người không dám chậm trễ, vội chạy về báo tin cho lão đại, còn hùng hồn đề xuất: “ Có nên cứu Cố tiểu thư ra không?”

Trương Sinh mặt đầy khinh bỉ: “Hai người bị Cố đại tiểu thư chỉnh cho một trận, vậy mà không thù oán, còn muốn cứu cô ta?”

“Tao nói thật, tao phục người có bản lĩnh. Cố đại tiểu thư so với đám con gái chỉ biết khóc lóc thì mạnh hơn cả vạn lần. Người ác thì ít nói làm nhiều, bị chỉnh một trận tao tâm phục khẩu phục!” Vương Đàm ra vẻ mê mẩn, giọng điệu hùng hồn như muốn bay lên trời.

Không chỉ Trương Sinh khinh bỉ, đến cả Ngô Ngộ cũng mang vẻ mặt khó mà diễn tả bằng lời.

Dù vậy, nói về chuyện chính, mọi người thực ra đều rất thích Cố Trà. Một bông hoa sen trắng giữa chốn xã hội đen tối, tìm được một cô nàng loli tâm đen như thế này đúng là hiếm có khó tìm. Có được “tài nguyên” quý giá như vậy, cả đám cảm thấy cần phải bảo vệ. Vì thế, ai nấy đều mong ngóng lão đại mở lời.

Trì Đàm nhắm mắt, rít nửa điếu thuốc, giọng khàn đặc sau hơi thuốc: “Chờ xem đã .”

Chờ gì?

Đám huynh đệ chẳng biết lão đại đang chờ gì. Nhưng Trì Đàm biết.

Điều anh chờ là để xem trái tim mình có thể bình lặng được bao lâu. Anh không muốn vì Cố Trà mà làm rối loạn kế hoạch của mình. Hay nói đúng hơn, anh không muốn để cô làm xáo trộn trái tim anh.

Dựa vào đâu mà phải cứu cô?

Đã từng có một lần, anh không muốn có lần thứ hai.

Vì nếu có lần thứ hai, sẽ có lần thứ ba, lần thứ tư.

Anh đã có chút mất kiểm soát, không thể để bản thân tiếp tục mất kiểm soát thêm nữa. Anh có thể dành thời gian và tâm sức để ve vãn cô, thậm chí nói vài câu ngọt ngào để trêu đùa, khiến cô vui. Nhưng để anh bỏ công sức ra bảo vệ cô? Tuyệt đối không thể.

Vậy nên, Cố Trà lần này sống hay chết, tự lo liệu đi.



“ Cô nói người không phải cô giết?”

Cố Trà cười nhạt: “Đương nhiên, tôi chưa từng giết ai.”

Chu Khải Sinh rơi vào im lặng.

Từ lúc bắt đầu thẩm vấn đến giờ đã vài phút trôi qua, Cố Trà vẫn kiên định rằng mình không giết bất kỳ ai.

“Vậy cô giải thích thế nào về việc cô xuất hiện trong phòng ông Cố?”

“Các anh có thể kiểm tra điện thoại của tôi. Trong đó có lịch sử trò chuyện giữa tôi và ông nội. Ông ấy nói có việc gấp, bảo tôi về nhà, nên tôi đã về.”

Nhân viên ghi chép lập tức kiểm tra điện thoại của Cố Trà Hoan. Quả nhiên, có lịch sử trò chuyện như cô nói.

Chu Khải Sinh lên tiếng: “Điện thoại có lịch sử trò chuyện thật, nhưng điều đó không chứng minh được cụ Cố gọi ngươi về nhà vì việc gấp. Có thể ông ấy liên lạc để bàn chuyện khác.”

Cố Trà nhướng mày, im lặng không đáp.

Chu Khải Sinh hỏi tiếp: “Qua giám định, con dao trong tay cô có DNA của cụ Cố.”

Cố Trà hỏi ngược lại: “Vậy trên người ông nội tôi có DNA của tôi không?”

Câu này…

Chu Khải Sinh im lặng. Điều kỳ lạ là trên thi thể cụ Cố không hề có bất kỳ dấu vết nào cho thấy Cố Trà từng ra tay.

“Chúng tôi đã kiểm tra thi thể cụ Cố. Trước khi xảy ra chuyện, ông ấy không hề có bất kỳ xung đột tay chân nào với ai. Rõ ràng ông ấy bị tấn công bất ngờ, không kịp phản ứng và qua đời. Nói cách khác, ai có thể khiến ông ấy hoàn toàn không phòng bị? Chẳng phải chỉ có người thân cận mới làm được sao?”

“Ý của đội trưởng Chu, tôi hiểu.” Cố Trà khẽ mỉm cười, nghiêng đầu nhìn anh ta: “Anh đang nói tôi là hung thủ giết người, đúng không?”

Nụ cười ấy yêu kiều đến mức hơi quá, khiến Chu Khải Sinh thoáng nhíu mày. “Nhiệm vụ của cảnh sát là phá án. Nghi ngờ là điều hợp lý. Cố tiểu thư, mong cô hợp tác với của chúng tôi!”

“Tôi đang hợp tác đây mà, đừng nóng vội, đội trưởng Chu.” Cô lười biếng ngả người ra sau, vẫn giữ nụ cười rạng rỡ. Nốt ruồi nơi khóe mắt làm nổi bật gương mặt quyến rũ, trông chẳng khác gì một người phụ nữ mưu mô.

Bên kia tấm kính, các cảnh sát theo dõi cuộc thẩm vấn không kìm được mà huýt sáo, bị sức hút của Cố Trà Hoan thuyết phục hoàn toàn.

An Tiểu Mỹ thì toát mồ hôi thay cô. Người ngoài không biết, nhưng cô hiểu rõ đội trưởng Chu Khải Sinh một gã đàn ông cứng nhắc, không khoan nhượng, nhận định gì là đúng cái đó, và đặc biệt ghét cay ghét đắng những cô nàng quyến rũ.

An Tiểu Mỹ hối hận. Lẽ ra vừa nãy cô nên lén nhắc Cố Trà, bảo cô giả vờ ngây thơ để dụ đội trưởng. Giờ với vẻ ngoài “hồ ly tinh” này, An Tiểu Mỹ dám cá đội trưởng chắc chắn chỉ muốn đấm cô một phát cho xong.

Nhưng…

Định luật “thơm thật” luôn tồn tại ở mọi nơi.

Chu Khải Sinh vội vàng nhìn đi chỗ khác, cúi đầu, vừa lật tài liệu nhanh như gió, vừa hỏi han, nhất quyết không ngẩng lên nhìn cô: “Quản gia Ninh khai rằng cô từng có ý định giết ông ta.”

Cố Trà ngồi thẳng dậy. Có lẽ vì khoảng cách được thu hẹp, Chu Khải Sinh cảm thấy giọng nói mềm mại của cô như vang bên tai, lạnh lùng nhưng lại có một sức hút riêng: “Tôi hiểu tâm trạng muốn tìm ra sự thật của đội trưởng Chu, nên tôi sẵn sàng hợp tác với cảnh sát. Chúng ta đừng vòng vo nữa, tôi sẽ nói thẳng hết.”

“Khoảng sáu giờ tối, tôi nhận được điện thoại từ ông nội. Ông ấy nói có chuyện cần bàn, bảo tôi lập tức về nhà. Khi tôi về đến nơi, đã gần tám giờ. Lúc đẩy cửa phòng ông nội, thứ đầu tiên tôi thấy là một gương mặt giống hệt tôi.”

Nói đến đây, những người nghe đều nhíu mày. Còn có chuyện kỳ lạ như vậy?

Cố Trà tiếp tục: “Người phụ nữ đó bất ngờ lao về phía tôi, nhét con dao dính máu vào tay tôi. Cô ta dường như rất quen thuộc với địa hình nhà tôi, nhanh chóng biến mất. Tôi còn chưa kịp kiểm tra vết thương của ông nội thì cả nhà họ Cố đã kéo đến.”

Chu Khải Sinh: “Vậy lời khai của chú Ninh, cô giải thích thế nào?”

“Đó cũng là điều tôi định nói tiếp. Tôi rất tò mò, tôi có lý do gì để giết người? Là người thừa kế nhà họ Cố, chỉ hai năm nữa tôi sẽ chính thức tiếp quản toàn bộ sản nghiệp. Tại sao tôi phải giết ông nội, tự chuốc lấy nghi ngờ? Và tại sao lại giết chú Ninh chẳng có giá trị gì với tôi? Nếu giả sử đây là âm mưu của ai đó, mọi chuyện sẽ trở nên hợp lý.”

“Hợp lý thế nào?” Chu Khải Sinh nhíu mày.

“Thứ nhất, có kẻ thèm muốn vị trí của tôi, muốn loại bỏ tôi để thế chỗ. Thứ hai, có người nhòm ngó tài sản nhà họ Cố, muốn gây rối loạn nội bộ, làm nhà họ Cố mất đi trụ cột và người thừa kế. Khi nhà họ Cố tan đàn xẻ nghé, chính là lúc chúng ngồi thu lợi.”

Chu Khải Sinh: “Vậy tại sao lại muốn liên lụy những người vô tội, ví dụ như chú Ninh?”

Cố Trà khẽ cười sâu xa: “Đội trưởng Chu, chơi cờ phải từng bước một, câu cá phải thả mồi. Chú Ninh làm ở nhà tôi hơn hai mươi năm, rất được người nhà họ Cố tin tưởng, ngay cả anh còn tin lời ông ấy mà nghi ngờ tôi là hung thủ, người nhà họ Cố sẽ không tin sao?”

Chu Khải Sinh không tự nhiên gãi mũi: “Vậy cô nói cái người giả mạo cô rốt cuộc là ai, cô có mục tiêu nghi ngờ nào không?”

“Điều tra ra chân tướng không phải là việc cảnh sát các anh nên làm sao?” Cô chán nản sờ sờ chiếc còng tay trên cổ tay, cười nói: “Tôi đã nói hết những gì mình biết cho anh rồi. Giờ đây, trong khi nghi ngờ tôi, anh cũng nên nghi ngờ những người khác nữa. Làm cảnh sát thì đừng tùy tiện suy nghĩ, anh như vậy không dễ thăng chức đâu, mà còn dễ đắc tội người khác nữa.”

Phía sau tấm kính, viên cảnh sát đang chờ phán xét vỗ tay, thành tâm tán thưởng: “Đại tiểu thư Cố quả nhiên lợi hại!”

Đặc biệt là câu nói ‘không dễ thăng chức, dễ đắc tội người khác’ của cô ấy, quả thật là đánh trúng tim đen!

Chắc hẳn đã chạm mạnh vào nỗi lòng của đội trưởng rồi.

Chu Khải Sinh ra lệnh đưa Cố Trà trở lại phòng tạm giữ.

Từ phòng thẩm vấn bước ra, mặt anh ta đã đen đi một nửa, tai còn hơi đỏ.

An Tiểu Mỹ kiên quyết cho rằng, tất cả là do bị Cố Trà chọc tức, nên cả đêm cô bé cứ lẽo đẽo theo sau Chu Khải Sinh nói tốt cho cô ấy, khiến Chu Khải Sinh khi đi vào giấc ngủ sau nửa đêm, trong tai toàn là Cố Trà , trong đầu còn thường xuyên xuất hiện nụ cười tươi tắn của cô. Anh ta đột nhiên vén chăn ngồi bật dậy, bực bội chửi thầm một tiếng "chết tiệt".

Cả đêm mất ngủ.

Còn trong phòng tạm giữ của Cố Trà , tiếng khóa cửa đột nhiên khẽ động, từ từ cánh cửa được đẩy ra.

Cố Trà ngồi trên giường, xuyên qua ánh sáng lờ mờ ngoài cửa sổ đối mặt với gương mặt y hệt mình. Cô dần nheo mắt lại, thong thả ung dung cười lên: “Cuối cùng cô cũng đến rồi.”

Chu Khải Sinh cả đêm không ngủ, vì vậy cũng dậy rất sớm. Không biết tâm trạng gì thôi thúc, việc đầu tiên anh ta làm khi rời giường lại là đi tìm Cố Trà .

Nhưng khi đẩy cửa ra, Cố Trà đã biến mất…