Món Quà Thần Linh Ban Tặng

Chương 41



Tin tức Cố Trà bị điều tra nhanh chóng lan truyền. Chỉ trong vỏn vẹn một giờ, tin tức này đã leo lên top tìm kiếm thịnh hành tại Khang Dụ Thành. Mặc dù chuyện trong giới kinh doanh thường không được chú ý, nhưng nạn nhân vụ án mạng lại là Cố Thương - một nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn ở Khang Dụ Thành, nên mọi vụ án liên quan đến ông ấy đều được truyền thông theo dõi sát sao.

Cố Sâm nhận được tin tức đáng tin cậy: tin tức Cố Trà trên hot search đã bị ai đó cố ý thao túng, và người đứng sau là một nữ diễn viên họ Cao.

Họ Cao...

Trong giới giải trí, những nữ minh tinh họ Cao có địa vị không nhiều, trong đó có một người thậm chí còn có mối quan hệ sâu sắc với Trì Đàm. Nghĩ đến đây, Cố Sâm nhanh chóng hiểu ra đó là ai, và cũng thấu hiểu lý do cô ta làm như vậy.

"Liên hệ với công ty quản lý của Cao Văn Tâm, nói cho họ biết, em gái của Cố Sâm không dễ bị bắt nạt như vậy đâu. Nếu cái tin tức hot search đó không được gỡ xuống, khoản đầu tư cho bộ phim điện ảnh tiếp theo của cô ta sẽ gặp nguy hiểm."

Trợ lý gật đầu, nhưng trước khi đi lại bị Cố Sâm gọi lại: "Không cần đợi đến bộ phim tiếp theo, bảo Cao Văn Tâm chuẩn bị sẵn sàng đi."

Trợ lý nghi hoặc: "Chuẩn bị gì ạ?"

"Đương nhiên là chuẩn bị đón nhận hậu quả của việc lấy trứng chọi đá."

Cố Sâm mỉm cười đầy ý vị, khẽ vẫy tay ra hiệu cho trợ lý rời đi.

Căn phòng trở nên yên tĩnh, Cố Sâm liếc nhìn Văn Cảnh đang đứng thẳng tắp bên cạnh: “Trà Trà bảo anh đến tìm tôi để nói gì?”

Văn Cảnh đáp: “Tiểu thư dặn tôi nói với ngài rằng lão tiên sinh chưa chết.”

Cố Sâm nhíu mày.

Văn Cảnh tiếp tục: “Tiểu thư nói đây là một cái bẫy, một mưu kế nhằm làm tan rã lòng người nhà họ Cố. Xin đại thiếu gia nhất định phải giữ vững nhà họ Cố, đừng để kẻ có mưu đồ lợi dụng . Tiểu thư sẽ sớm trở về.”

“Là em ấy nói thế?” Cố Sâm hỏi.

“Đúng vậy.”

Cố Sâm càng thêm nghi hoặc, trong lòng nghi ngờ lại xen lẫn vài phần xúc động: “Em ấy sao lại tin tưởng tôi đến vậy ?”

Văn Cảnh cung kính thuật lại nguyên lời của Cố Trà : “Tiểu thư nói, ngài là anh trai của cô ấy, nếu không tin ngài thì cô ấy biết tin ai.”

Cố Sâm sững người. Từ nhỏ đến lớn, Cố Trà  luôn thân thiết với Cố Lệnh, còn với anh,người anh cả này, cô luôn giữ một khoảng cách. Anh từng nghĩ cô đề phòng mình, không ngờ cô em gái này khi gặp chuyện lại chẳng chút khách khí. Cũng phải, dù sao cô cũng là em gái, là cô bé anh nhìn lớn lên, Cố Sâm không có lý do gì không giúp cô.

“Tôi biết phải làm gì. Trà Trà hiện giờ chắc chắn rất nguy hiểm, anh tìm cách tìm ra em ấy, nhất định phải bảo vệ em ấy an toàn.”

“Vâng.”

Sau khi Văn Cảnh rời đi, Cố Sâm lập tức đi xem xét thi thể của Cố Thương. Có lẽ nhờ lời nhắc nhở của Cố Trà , anh nhìn thi thể này, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng rốt cuộc là không đúng ở đâu?

Nếu lão gia chưa chết, vậy tại sao thi thể này lại có gương mặt giống hệt ông? Vấn đề nằm ở đâu?

Suy nghĩ của anh đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhanh chóng tập trung vào gương mặt thi thể.

Đúng rồi, gương mặt!

Cố Sâm lập tức đưa tay sờ lên mặt và cổ thi thể, quả nhiên ở phần hàm dưới sờ thấy một lớp màng mỏng.

Anh nhíu mày, xé xuống, một tấm da mặt bị lột ra, để lộ một gương mặt xa lạ.

Hóa ra là cải trang!

Cái quái gì thế này, trò ảo thuật giang hồ sao?

Nghĩ lại, nếu Cố Trà bảo Văn Cảnh nhắc nhở anh việc này, chắc chắn cô đã đoán được người này không phải lão gia . Nhưng tại sao cô không vạch trần? Tại sao lại cam tâm tình nguyện đến Cục Cảnh sát, rồi lại biến mất?

Cố Sâm bàng hoàng rời đi.

Anh không ngờ rằng, khi màn đêm buông xuống, Cố Trà lại gọi điện đến. Nhìn thấy tên cô hiện lên trên màn hình, Cố Sâm, vốn luôn trầm ổn, cũng không khỏi kích động: “Trà Trà! Em đang ở đâu?”

“Anh, em vẫn ổn.” Giọng thiếu nữ mang theo ý cười mơ hồ, tâm trạng dường như khá tốt.

“Rốt cuộc em đang làm gì?”

Cố Trà liếc nhìn gương chiếu hậu, thấy chiếc xe đang bám theo, lười biếng vuốt lại mái tóc bị gió thổi tung: “Dẫn rắn ra khỏi hang.”

Cố Sâm hơi suy nghĩ liền hiểu ra. Cố Trà hoàn toàn có thể vạch trần ngay trước mặt cảnh sát rằng thi thể kia không phải lão gia . Nhưng như vậy, đối phương sẽ vì kế hoạch thất bại mà nghĩ ra mưu kế khác. Kẻ thù trong bóng tối, khó lòng phòng bị. Vì thế, Cố Trà mới giả vờ trúng kế.

Chỉ cần cô bước vào bẫy, đối phương chắc chắn sẽ lộ diện để triệt để trừ khử cô. Vậy bây giờ, có lẽ cô đang ở cùng hung thủ!

“Trà Trà, em đang rất nguy hiểm!”

“Anh, em không sao.”

“Đừng cố mạnh mẽ, em chỉ là một cô gái nhỏ.”

Cố Trà mỉm cười nhẹ, giọng dịu dàng: “Anh, em sẽ sớm trở về, chuyện trong nhà phiền anh lo liệu.”

“Trà Trà, Trà Trà, Trà…” Trong những tiếng gọi gấp gáp, điện thoại bị ngắt.