Cố Trà ném điện thoại sang một bên. Từ ghế lái vang lên giọng nữ đầy chế nhạo: “Anh ta không biết rằng, trong nhà họ Cố, cô mới là người đáng sợ nhất, đúng không? Cô gái nhỏ, thật nực cười.”
Người này chính là kẻ từ đầu đến giờ giả mạo Cố Trà , kẻ bí ẩn đột nhập Cục Cảnh sát vào ban đêm. Việc cô ta giờ đây lại lái xe cho Cố Trà thật sự khó mà giải thích.
Ban đầu, nhiệm vụ của cô ta diễn ra rất suôn sẻ. Cố Trà cũng ngoan ngoãn đi theo cô ta rời khỏi Cục Cảnh sát. Nhưng sau khi lên xe, người phụ nữ này càng lúc càng cảm thấy không ổn. Dù luôn cảnh giác với Cố Trà , nhưng thuật thôi miên của cô quá khó phòng, đến mức chính cô ta cũng không biết mình ngất đi từ lúc nào.
Khi tỉnh lại, Cố Trà đã hoàn toàn chiếm thế chủ động.
Mọi vũ khí phòng thân trên người cô ta đều bị Cố Trà lục soát sạch, kể cả con dao găm yêu thích nhất, giờ cũng nằm trong tay Cố Trà, trở thành vũ khí uy hiếp cô ta.
Lời nói của người phụ nữ khiến Cố Trà bật cười: “ Cô có tư cách gì mà nói như vậy với tôi? Cô nghĩ đeo một tấm mặt nạ da người là có thể trở thành Cố Trà sao?”
Thiếu nữ tiến lại gần, dùng chuôi dao nâng cằm người phụ nữ: “Tôi thật sự muốn biết ai phái cô đến đối phó tôi. Với chút bản lĩnh này của cô, cũng xứng mang mặt của tôi sao?”
Gương chiếu hậu vẫn cho thấy nhiều xe đang bám theo, chắc chắn là được phái đến để truy đuổi Cố Trà .
Cô ra lệnh: “Lái xe đến chỗ đông người.”
“ Cô muốn làm gì?”
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, làn gió đầu xuân thổi qua, mái tóc Cố Trà tung bay, gương mặt yêu kiều diễm lệ đến bức người. Cô vuốt tóc: “Chơi một trò chơi với các người.”
Người phụ nữ không thể không làm theo lệnh cô.
Chiếc xe từ đường cao tốc yên tĩnh tiến vào nội thành, hướng về khu phố sầm uất nhất. Cố Trà lười biếng ra lệnh: “Rẽ trái.”
Tay lái lập tức rẽ sang trái, rồi nhìn vào gương thấy mấy chiếc xe vẫn bám sát.
“Rẽ trái.”
Tay lái lại nhanh chóng xoay, lốp xe ma sát mặt đường phát ra tiếng rít chói tai. Cố Trà nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, thấy hai chiếc xe đã bị bỏ lại một đoạn, nhưng vẫn còn vài chiếc đuổi theo.
“Rẽ phải.”
Người phụ nữ nhíu mày liếc cô, Cố Trà dùng chuôi dao chọc vào đầu cô ta, lạnh lùng nói: “Tôi thích người biết nghe lời, nhanh lên.”
“Tôi không tin cô dám giết tôi!” Người phụ nữ tức giận gầm lên, không làm theo lệnh của Cố Trà, chọn một con đường thẳng để phóng xe qua, tốc độ càng lúc càng nhanh. Người đi đường hoảng loạn tản ra, cô ta khiêu khích nhìn về phía Cố Trà .
Cố Trà cười lạnh, con dao trong tay xoay nhanh, bất ngờ đâm vào đùi người phụ nữ, thậm chí còn hung ác xoay một vòng chuôi dao.
Người phụ nữ đau đớn hét lên.
Cố Trà mạnh mẽ bóp cằm cô ta, lưỡi dao rút ra kề sát cổ cô ta. Trong chớp mắt, đồng tử người phụ nữ giãn to, hoảng sợ nhìn chằm chằm Cố Trà, nước mắt lăn dài trên má, không rõ là vì đau đớn hay sợ hãi tột độ.
Hai gương mặt, gần như giống hệt nhau.
Một bên bình tĩnh đến lạnh lùng, một bên gần như sụp đổ.
Cố Trà khẽ nheo mắt, giọng nói dịu nhẹ: “Bây giờ cô nói xem, tôi có dám giết cô không?”
Trong đôi mắt ấy, thiếu nữ nhìn thấy nỗi sợ hãi và căm hận dành cho mình, như thể muốn lột da rút gân cô, nhưng lại không thể không khuất phục để bảo toàn mạng sống.
Cố Trà hứng thú nhướn mày. Cô thích cách trừng phạt này.
K.ích thí.ch.
Quả nhiên, người phụ nữ chậm rãi gật đầu.
Cô ta tin, tin rằng Cố Trà sẽ không chút do dự
giết mình.
Cố Trà lại bật cười khẽ: “Đừng sợ, tôi sẽ không làm gì cô đâu.” Cô cười khúc khích, thu dao lại: “Lái xe đi.”
Người phụ nữ bất mãn nhìn cô, ý tứ rất rõ ràng: chân cô ta bị thương, không lái xe được.
Cố Trà vẫn mỉm cười: “Tôi nhớ đã nói rằng tôi thích người biết nghe lời.”
Ngược đãi! Đây quả thực là ngược đãi!
Người phụ nữ gào thét trong lòng, tức giận vì đã khinh địch. Nếu lúc ở Cục Cảnh sát không chủ quan, cô ta đã không bị Cố Trà thôi miên, con dao của cô ta cũng không bị cướp mất! Nhưng để không chọc giận Cố Trà , cô ta chỉ có thể cắn răng chịu đau, cố gắng lái xe.
Những chiếc xe đuổi theo phía sau bị đám đông náo nhiệt chặn lại, kẹt cứng cách đó vài trăm mét, không thể di chuyển. Cố Trà dễ dàng cắt đuôi được đám người phía sau.
Chiếc xe dừng lại ở một giao lộ yên tĩnh, trên đầu chỉ có một ngọn đèn đường mờ nhạt, ánh sáng yếu ớt chiếu lên con hẻm là tất cả ánh sáng ở nơi này.
Cửa xe bật mở, một chân mang giày đen ngắn bước ra, vững vàng chạm đất. Thiếu nữ cúi người bước xuống xe, chậm rãi đứng thẳng.
Cô ngoảnh đầu nhìn người phụ nữ trên xe: “Xuống đi, đừng để tôi phải tự tay kéo tóc cô ra. Như thế thật sự rất không tao nhã.”
“ Cô muốn làm gì?” Người phụ nữ biết chẳng có chuyện gì tốt đẹp sắp xảy ra, nên bản năng lùi lại.
Cố Trà thưởng thức con dao ngắn trong tay, chậm rãi nói: “Tôi không có thời gian dây dưa với cô, Doãn Ôn Nguyệt.”
Người phụ nữ đột nhiên nhìn cô: “Sao cô biết!”
“Ồ, ngay từ đầu đã biết rồi.” Cố Trà nghiêng đầu cười đầy ác ý: “Chỉ là muốn đùa với cô một chút thôi.”
“Hèn hạ!”
Cố Trà nhìn cô ta đầy hứng thú. Cô đã nghe quá nhiều những lời miêu tả kiểu này, thậm chí cả những lời khó nghe hơn, nên hiếm khi có ai có thể lay chuyển được cảm xúc của cô.
“Đúng vậy, tôi hèn hạ, không chỉ hèn hạ mà còn vô sỉ nữa. Đi thôi, trợ lý Doãn, để tiền bối này dạy cô cách tồn tại trong cái xã hội này.” Cố Trà vẫy tay cười, như thể gọi một con vật.
Doãn Ôn Nguyệt lại một lần nữa cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng vẫn phải xuống xe.
Cố Trà chỉ tay về phía con hẻm tối đen phía trước, bảo cô đi vào.
Doãn Ôn Nguyệt với chân què, tập tễnh mò mẫm bước vào, Cố Trà đi theo sau cô.
Đột nhiên, chân bị thương của Doãn Ôn Nguyệt bị ai đó đá trúng, cô ngã vật vã. Khi lật người lại, một bàn chân kiêu ngạo giẫm lên cổ cô.
Đó là Cố Trà .
Trong bóng tối, giọng nói dịu dàng, ấm áp của thiếu nữ vang lên: “Tôi thật sự rất không thích có người giả mạo tôi đi làm chuyện xấu.”
Cô khom lưng, xé lớp mặt nạ da trên mặt Doãn Ôn Nguyệt ném xuống đất.
“Chuyện xấu? Cô nghĩ cô là người tốt sao?” Chắc hẳn biết mình sẽ không có kết cục tốt đẹp gì, nên Doãn Ôn Nguyệt bất chấp tất cả mà châm biếm đáp lại.
Một tiếng cười khẽ đầy khinh bạc, Doãn Ôn Nguyệt lập tức nổi da gà: “Cố Trà tôi nói cho cô biết! Trừ phi cô giết tôi, nếu không tôi nhất định sẽ không buông tha cho cô.”
“Trợ lý Doãn nhu nhược lại có thể nói ra lời này, cũng coi như khiến tôi phải nhìn bằng con mắt khác. Yên tâm, tôi sẽ không giết cô, cùng lắm là khiến cô đau khổ từng chút một, điều này tôi tin là cô cũng tự hiểu rõ. Vậy bây giờ bắt đầu, tôi hỏi gì cô đáp nấy, có lẽ tôi sẽ cân nhắc ra tay nhẹ nhàng hơn, hiểu không?”
Đáp lại Cố Trà là một tiếng cười nhạo.
Cố Trà cũng chẳng bận tâm: “Ai phái cô tới.”
Không ai trả lời.
Cố Trà hỏi lại: “Là Cố Sâm sao?”
Doãn Ôn Nguyệt cười: “Đúng vậy, chính là anh trai cô, thế nào, có phải rất đau lòng không?”
Cố Trà lại nhướng mày: “Xem ra không phải Cố Sâm.”
“Cô!” Doãn Ôn Nguyệt tức giận nghiến răng nghiến lợi, không định mở miệng nữa.
Cố Trà lại hỏi: “Mục đích của các người là gì?”
Quả nhiên lại không ai trả lời.
Bàn chân đang giẫm lên cổ Doãn Ôn Nguyệt dùng chút sức, cô đau khổ giãy giụa, hai tay nắm lấy cẳng chân trơn bóng của Cố Trà , máu trên tay cũng dính vào đùi cô.
Cố Trà khom lưng, bẻ từng ngón tay của Doãn Ôn Nguyệt: “Thời gian sắp đến rồi.”
Thời gian gì sắp đến rồi?
Doãn Ôn Nguyệt đột nhiên nhớ ra, khi cô vừa tỉnh lại từ trạng thái bị thôi miên, Cố Trà đang tiêm chất lỏng gì đó vào người cô!
Một cơn đau man rợ thấu xương chui vào tim phổi.
Cô chợt mở to mắt, co giật run rẩy: “Cô… cô cho tôi dùng… dùng thuốc gì?”
“Không có gì.” Cố Trà cười vui vẻ nói: “Chỉ là cho cô ngủ vài ngày, ngủ vài ngày là sẽ ổn thôi.” Cô nhẹ nhàng, từ tốn nói chuyện, dáng vẻ như đang dỗ dành trẻ con.
Run rẩy, đau đớn, Doãn Ôn Nguyệt đau đến ngất đi.
Lúc này, đèn trên tường con hẻm đột nhiên sáng lên, Cố Trà bị ánh sáng làm chói mắt, giơ tay che lại một chút.
Tiếng bước chân từ đằng xa vọng lại, dần dần gần hơn.
Bàn tay đang che trán của cô bị ai đó nắm lấy, Cố Trà nhíu mày, một giọng nói khàn khàn vang lên: “Tìm thấy em rồi, Trà Trà.”
Cố Trà ngước mắt, ánh sáng tụ lại phía sau người đàn ông, không nhìn rõ mặt, nhưng cô biết đó là ai.
“Trì tiên sinh đến làm gì?”
Trì Đàm dường như đang đánh giá cô. Ngay khoảnh khắc Cố Trà định hỏi, anh ta đột nhiên ngồi xổm xuống, quỳ nửa gối trên mặt đất, dùng cà vạt của mình cẩn thận lau vết máu dính trên cẳng chân cô. Động tác này dịu dàng đến mức có phần chiều chuộng quá mức.
Cố Trà hơi giật mình, “Trì Đàm.”
“Ừ?” Người đàn ông khàn khàn lên tiếng.
“Anh đang làm gì đó?”
Anh ta đứng dậy, tháo cà vạt ra và buộc hai tay Cố Trà lại với nhau: “Từ giờ trở đi ,em phải ngoan ngoãn cho tôi .”
Trì Đàm nắm lấy cà vạt trên tay cô, muốn đưa cô đi, Cố Trà vẫn đứng yên: “Anh cũng phải nói cho tôi biết, muốn đưa tôi đi đâu chứ?”
Anh ta ngoảnh đầu liếc nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm đen tối. Anh ta không nhanh không chậm tiến lại gần, hơi thở nam tính đầy áp lực nặng nề ập đến. Khi Cố Trà
ngừng thở, anh ta đột nhiên bế bổng cô lên: “Đưa em về nhà.”
“ Về đâu? Cố Gia không còn là nhà tôi nữa !”
“Nhà tôi.” Anh ôm cô bước ra đầu ngõ, ánh đèn mờ nhạt kéo dài bóng dáng người đàn ông.
“Tại sao phải đến nhà anh?”
Trì Đàm bế cô lên xe, cởi áo khoác đắp lên đùi cô, đối với câu hỏi của Cố Trà thì không trả lời.
Cô lại lần nữa nhẹ giọng hỏi: “ Anh nói gì đi.”
Trì Đàm mạnh mẽ véo má cô, cúi đầu hung hăng hôn lên môi cô: “Im miệng.”
“Trì Đàm!” Cô gái nhỏ tức giận, ánh mắt hung tợn trừng anh ta .
“Ừ.” Anh nhàn nhạt cười, ngồi lên xe, xoa xoa tóc cô, giọng thấp nhẹ ôn hòa nói: “Cố Trà Trà, bên ngoài tối rồi, về nhà thôi.”
Cố Trà khẽ giật mình.
Cô nhìn thấy trong mắt anh ta một sự dịu dàng chưa từng có.
Chỉ một thoáng lướt qua, để lại trong lòng một nét bút không nhẹ không nặng.