Món Quà Thần Linh Ban Tặng

Chương 43



Trong con hẻm sâu, ánh đèn lúc sáng lúc tối, tiếng bước chân vang lên, ngọn đèn trên tường từ từ tắt lịm.

Một đôi giày da dừng lại trước mặt Doãn Ôn Nguyệt, cô bị kéo cánh tay lôi đi.

“Tại sao em lại thả cô ta đi?” Trì Đàm lái xe, giọng nhàn nhạt hỏi cô.

“Giữ bên người cũng vô dụng, thả đi còn hơn, tiện thể dụ kẻ đứng sau lòi đuôi.” Có lẽ vì mệt mỏi, giọng cô lười nhác, hơi khàn khàn.

Trì Đàm liếc nhìn cô, nắm lấy tay cô, lạnh ngắt.

Anh kéo tay cô đặt vào lòng mình: “Sắp đến rồi.”

Cố Trà nhìn nghiêng gương mặt anh, không rút tay về.

Có lẽ vì cả đêm mệt mỏi, cô không muốn tranh cãi. Dù sao, cô vốn chẳng để tâm mấy chuyện này, huống chi, lòng ng.ực anh thực sự rất ấm áp.

“Làm sao anh tìm được tôi?”

“Em ấy à.” Anh cười sâu xa, gương mặt tà mị hiện lên một tia dịu dàng nhàn nhạt: “Dù em ở đâu, anh cũng tìm được.”

“Anh nói câu này với ai cũng được à?”

“Cố Trà Trà.” Giọng Trì Đàm trầm xuống: “Tuy tôi lớn hơn em nhiều, nhưng không phải loại đói khát mà cái gì cũng nuốt. Không phải bất kỳ người phụ nữ nào cũng lọt vào mắt tôi.”

Nói cách khác, cô lọt vào mắt anh?

Cố Trà nhướng mày: “Vậy sao lại tìm tôi?”

Trì Đàm thực sự cảm thấy cô gái nhỏ này hỏi nhiều, không dứt. Anh không muốn trả lời.

Mà anh cũng chẳng biết trả lời thế nào.

Anh từng nói sẽ chờ thêm chút nữa.

Nhưng cuối cùng, anh không chờ được, không giữ nổi bình tĩnh.

Anh vẫn đến, từng giây từng phút đều lo lắng liệu cô có chịu ủy khuất gì không, lòng cũng vì thế mà bồn chồn.

Mãi đến khi thấy Cố Trà quật ngã Doãn Ôn Nguyệt xuống đất, khoảnh khắc ấy anh mới cảm thấy lòng mình bình yên trở lại.

Trì Đàm im lặng, khiến không gian trong xe chìm vào tĩnh lặng mơ hồ.

Cố Trà cong môi đầy ẩn ý. Một thợ săn như anh, dùng tình cảm để thắng, liệu đã sa lầy vào chính cái bẫy mình giăng ra?

Cố Trà bắt đầu tò mò, tò mò xem Trì Đàm khi yêu cô sẽ trông thế nào. Lúc ấy, anh có còn giữ được vẻ bình tĩnh như bây giờ, có còn đủ dã tâm để cùng cô phân cao thấp?

Cô nghiêng người, cười ngoan ngoãn, mềm mại nhìn anh: “Còn bao lâu nữa, tôi mệt rồi.” Giọng cô dịu dàng đến lạ.

Trì Đàm khựng lại, yết hầu khẽ động, giọng trầm khàn đi vài phần: “Sắp rồi.”

Tốc độ xe rõ ràng nhanh hơn, nụ cười trên khóe môi Cố Trà càng đậm. Từ giờ trở đi, trong trò chơi do Trì Đàm giăng ra, cô sẽ cược thêm.

Xe dừng trước trang viên, anh tháo dây an toàn: “Đừng nhúc nhích.”

Cố Trà quả nhiên rất ngoan.

Trì Đàm vòng qua xe, mở cửa cho cô, tự tay tháo dây an toàn, hai tay luồn qua cánh tay và đầu gối cô, bế cô ra khỏi xe.

Thiếu nữ ngoan ngoãn quàng tay qua cổ anh, đầu tựa vào ngực anh.

Trì Đàm hơi bất ngờ cúi mắt nhìn. Cô gái nhỏ trông thật ngoan, hàng mi dài khẽ rung, làn da trắng mịn không tì vết, tựa như búp bê Tây xinh đẹp. Cô ngẩng đầu hỏi: “Sao thế?”

Đôi mắt hạnh tròn xoe phản chiếu hình ảnh anh, thần thái ngoan ngoãn đến lạ lùng. Trì Đàm vô thức dịu giọng: “Không sao, đưa em đi nghỉ.”

Như thể cả hai ngầm hiểu mà không nói, họ không nói thêm gì nữa. Trì Đàm bế cô về phòng, cẩn thận đặt lên giường, đắp chăn cho cô .

Cố Trà dịu dàng, nhỏ nhẹ lên tiếng: “Cảm ơn.”

“Cảm ơn gì chứ?” Anh nhìn xuống cô, đuôi mày khẽ nhướn.

“Cảm ơn anh đã tìm được tôi, đưa tôi về.” Thiếu nữ nở nụ cười rạng rỡ, vừa kiều diễm vừa mê hoặc.

Chỉ với một nụ cười đơn giản mà bắn trúng tim đối phương, cô quả thực rất giỏi chuyện này.

Trì Đàm chăm chú nhìn nụ cười trên gương mặt cô, tay lười nhác nắm cằm cô, ngón tay vu.ốt ve làn da mịn màng dưới lòng bàn tay: “Chuẩn bị cảm ơn anh thế nào?”

“Trì tiên sinh muốn tôi cảm ơn anh ra sao?”

Anh cúi người, nhẹ nhàng, như chuồn chuồn lướt nước, hôn cô một cái: “Nhớ nhé, sau này phải cảm ơn anh thế này.”

Cố Trà nhanh chóng cụp mắt, che giấu cảm xúc.

Cô muốn Trì Đàm yêu mình, nhưng điều đó không có

nghĩa là cô thích sự thân mật này.

Trì Đàm đương nhiên cảm nhận được cô không vui.

Tâm tư cô gái nhỏ này tầng tầng lớp lớp, nhưng dù cô mang ý đồ gì, anh vẫn hứng thú chơi tiếp cùng cô.

Trước đây anh không có nhiều kiên nhẫn thế này, có lẽ vì hôm nay tâm trạng tốt, nên anh sẵn lòng dành trọn kiên nhẫn, nói chuyện với Cố Trà cũng dịu dàng hơn bình thường: “Chẳng phải nói mệt rồi sao, nghỉ ngơi đi.”

Cố Trà gật đầu: “Anh ra ngoài trước đi, tôi thay đồ.”

Anh nhướn mày, ánh mắt ngang nhiên lướt trên người cô: “Hay là anh giúp em?”

Cố Trà lặng lẽ nhìn anh.

Trì Đàm cúi đầu cười, véo má cô: “Được rồi, anh ra ngoài, có việc thì gọi anh.”

Sau khi Trì Đàm rời đi, ánh mắt thiếu nữ nhanh chóng lạnh đi, cô sờ môi mình, nhớ lại cảm giác bị Trì Đàm hôn, chán ghét xoa xoa.

Điện thoại của Văn Cảnh đúng lúc gọi đến, Cố Trà nhấc máy: “Alo.”

“Tiểu thư, cô không sao chứ?”

“Tôi không sao, đuổi kịp người chưa?”

Trước khi Cố Trà thả Doãn Ôn Nguyệt đi, cô đã thông báo cho Văn Cảnh, bảo anh ta mai phục gần con hẻm để theo dõi, xem kẻ đứng sau Doãn Ôn Nguyệt rốt cuộc là ai.

“Đuổi kịp rồi, là…” Anh ta ngập ngừng, không biết làm sao truyền tin này cho Cố Trà.

“Cứ nói đi.”

Sau khi Văn Cảnh nói ra cái tên, Cố Trà khựng lại trong giây lát, nhưng nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ: “Chuyện này anh không cần xen vào, tôi sẽ tự xử lý. Sáng mai đến khu phố 48 đón tôi,tôi phải tìm hiểu xem ông nội rốt cuộc đã đi đâu.”

“Vâng.”

Khi cúp điện thoại, tiếng gõ cửa vang lên.

Cố Trà mở cửa, là hầu gái của trang viên, bưng một bát chè, cung kính nói: “Chào buổi tối cô Cố. Tiên sinh bảo tôi mang chút đồ ăn cho cô.”

Cố Trà nghiêng người: “Vào đi.”

Hầu gái đặt đồ ăn xuống, chắp tay cúi người: “Làm phiền cô Cố, chúc cô ngủ ngon.”

Cửa lại khép lại, Cố Trà lạnh lùng nhìn chằm chằm bát chè trên bàn, bưng nó vào nhà vệ sinh, mở vòi nước to hết cỡ, chậm rãi đổ chè đi.

Tâm trạng tồi tệ của cô không tan biến theo bát chè bị đổ. Nhớ đến cái tên Văn Cảnh nhắc tới, Cố Trà nhắm mắt, nắm chặt mép bồn rửa mặt, lẩm bẩm tự giễu: “Ngu xuẩn.”

Gió lùa qua khe cửa sổ, nhiệt độ trong phòng dường như giảm xuống rất nhiều.

Sáng hôm sau, Cố Trà dậy sớm, rửa mặt chải đầu xong thì chuẩn bị rời đi. Trang viên tĩnh lặng, trống trải như một ngôi mộ âm u, cô rời đi mà không ai để ý.

Phía sau cô, Trì Đàm đứng trên gác chuông cao, nhìn xuống bóng dáng thiếu nữ dần nhỏ lại. Tay phải anh đặt trên bức tượng đá, ngón giữa có hình xăm khẽ gõ nhịp.

Tống Ưu hỏi: “Lão đại , chuyện này không nói cho cô Cố sao?”

“Cô ấy rất thông minh, sẽ biết thôi.” Trì Đàm mỉm cười dịu dàng, nhưng ánh mắt trống rỗng, không chứa chút cảm xúc: “Rất nhanh, cô ấy sẽ quay về lần nữa.”

Tống Ưu nổi da gà, lặng lẽ lùi lại vài bước.

Trì Đàm vuố.t ve hình xăm tiếng Anh trên ngón tay, lẩm bẩm: “Em không thoát được lòng bàn tay anh đâu.”