Lần nữa gặp Cố Trà, Văn Cảnh thực sự thấm thía câu “một ngày không gặp như cách ba thu”. Anh vội tiến lên đón, bất chấp phép tắc, cẩn thận xem xét cô có bị tổn thương gì trong lúc biến mất hay không.
Cố Trà mỉm cười: “Tôi không sao, về thôi.”
Văn Cảnh vội mở cửa xe cho cô: “Đại thiếu gia đã ổn định mọi việc trong nhà. Chân tướng thi thể được công khai, đại thiếu gia còn mời Trương Khanh giải phẫu thi thể. Người giả danh lão tiên sinh đã chết trước khi sự việc xảy ra, nên không liên quan gì đến cô. Hiện tại, lão tiên sinh được xác nhận mất tích, không phải tử vong. Nghi vấn cô giết người coi như được gột sạch một nửa. Nhưng vì sao lão tiên sinh mất tích, liệu có liên quan đến cô hay không, đó là điểm mọi người không buông tha. Truyền thông cho rằng cô mưu đồ bất chính, cố ý bố trí để giấu lão tiên sinh, mục đích là giả mạo người cầm quyền Cố gia, tự mình lên nắm quyền.”
Cố Trà nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, hỏi: “Truyền thông nhà nào?”
Văn Cảnh nhìn sắc mặt cô, không thấy bất kỳ cảm xúc nào, thấp giọng nói: “Là Nam Vận. Nhà truyền thông này nổi tiếng dám viết, sau lưng có nhiều nhà tư bản chống lưng, nên không kiêng dè Cố gia chúng ta.”
“Ngày tôi rời đi, chắc còn viết tin tức gì khác nữa?”
Văn Cảnh gật đầu: “Khi cô vừa mất tích từ Cục Cảnh Sát, truyền thông đưa tin cô trốn án. Đến khi chân tướng thi thể được phơi bày, tội danh đó mới tự sụp đổ.”
“Hừ.” Cô khẽ cười, giọng mềm mại lạnh đi: “Còn gì tôi chưa biết, nói hết đi.”
“Lần này sự việc xảy ra bất ngờ, rất nhiều người chờ bỏ đá xuống giếng. Trong số những kẻ giở trò sau lưng, có Cao Văn Tâm. Về tin cô trốn án, cô ta góp không ít sức thổi gió nhóm lửa. Đại thiếu gia đã cảnh cáo cô ta.”
Cố Trà xoa mi tâm, nhàn nhạt ra lệnh: “Tra xem gần đây Cao Văn Tâm có hoạt động gì, chọn thời gian gần nhất, tôi sẽ tự mình đến cổ vũ.”
“Vâng.”
“Còn nữa, tra xem sau lưng Nam Vận có những nhà tư bản nào chống lưng. Tôi muốn xem, ai cho họ gan dám tùy tiện bôi nhọ tôi.”
Cô luôn tao nhã, dù tức giận cũng không cao ngạo hay nóng nảy, ra lệnh bình tĩnh đến lạ. Tâm trạng nôn nóng của Văn Cảnh dần bình ổn: “Cô yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng làm tốt.”
“Ừ, về nhà trước đi.”
Ngoài nhà Cố gia đậu rất nhiều xe cảnh sát, hiển nhiên đến để tìm Cố Trà. Dù cô đã gột sạch nghi vấn giết người, nhưng rốt cuộc cô mất tích từ Cục Cảnh Sát, cảnh sát có trách nhiệm đưa cô về thẩm vấn lại. Hơn nữa, về việc lão gia mất tích, cô là người bị nghi ngờ nhất.
May mắn, Cố Sâm đã sắp xếp trước. Văn Cảnh lái xe vòng qua cổng chính, lặng lẽ vào bằng cửa bên hông.
Cố Lệnh chờ sẵn ở cửa, liên tục hỏi: “Thế nào, không sao chứ? Có bị thương không?”
Cố Trà dịu dàng cười: “Em không sao, vào nhà trước đi.”
Cố Lệnh vội kéo cô vào, miệng lẩm bẩm: “Đám cảnh sát này ăn no rửng mỡ, không đi tìm ông nội, lại đến chặn cửa nhà bắt em. Làm em về nhà mà như trộm vậy.”
Cố Trà nhếch môi cười, không nói gì.
Gia đình Cố Diệp chờ sẵn trong sảnh. Thấy Cố Lệnh và Văn Cảnh đưa cô về, hai anh trai cùng nhị thúc, nhị thẩm, bốn người quan sát cô từ đầu đến chân, xác định cô không bị thương mới hoàn toàn yên tâm.
Cố Trà không có thời gian chậm trễ, lập tức đi đến phòng lão gia . Từ khi vào, cô không ra ngoài, mãi đến đêm khuya, cửa phòng Cố Thương mới mở.
Văn Cảnh vẫn canh ngoài cửa, thấy sắc mặt đại tiểu thư không tốt, do dự không biết có nên báo tin mới tra được.
Cố Trà liếc anh: “Nói đi.”
“Sau lưng Nam Vận quả thật có nhiều nhân vật lớn, nhưng đó là vì… ông chủ của Nam Vận là nhà họ Trì.”
Văn Cảnh nhìn sắc mặt Cố Trà, cúi đầu trầm giọng: “Ngoài ra, gần đây có một bữa tiệc từ thiện ở Khang Dụ Thành, Cao Văn Tâm cũng tham gia, diễn ra ba ngày nữa.”
“Đưa tôi đến khu phố 48.”
Văn Cảnh khựng bước, anh ta biết rõ đó là địa bàn của ai, nhíu mày: “Tiểu thư, bây giờ đã khuya rồi.”
“Lên xe.”
Giọng nói lạnh lùng, dứt khoát khiến Văn Cảnh hiểu rằng cơn giận của cô đã lên đến đỉnh điểm. Tại sao sau khi từ phòng lão gia ra, tiểu thư lại thay đổi hoàn toàn? Chẳng lẽ chuyện này liên quan đến người đó?
Nhận ra tính nghiêm trọng, Văn Cảnh vội gật đầu: “Vâng.”
Bên ngoài trời mưa, Cố Trà bước vào màn mưa, Văn Cảnh vội vã mở ô, che trên đầu cô, nhưng vài lần không theo kịp bước chân cô.
Cô cúi người ngồi vào xe, lưng thẳng tắp tiết lộ tâm trạng không tốt, như một con thú nhỏ sẵn sàng chiến đấu.
Văn Cảnh trong lòng có chút lo lắng, khẽ nhíu mày, im lặng lái xe.
Khi đến khu phố 48, mưa càng trút lớn hơn.
Cố Trà bước xuống xe, Văn Cảnh vội đưa ô cho cô: “Tiểu thư, cẩn thận kẻo cảm lạnh.”
Cố Trà liếc anh ta, nhận lấy ô.
Cô dứt khoát bước vào trang viên âm u, bóng lưng thẳng tắp, bước chân thong dong.
Trong ấn tượng của Văn Cảnh, dường như mỗi khi có chuyện xảy ra, cô luôn bình tĩnh xông lên phía trước.
Anh đứng giữa màn mưa, nhìn theo cho đến khi bóng dáng Cố Trà khuất hẳn, mới cúi đầu: “Tiểu thư, tôi đợi cô về.”
Cố Trà đứng trước cổng lớn trang viên, bình tĩnh gập ô lại, hai tay dùng sức đẩy cửa.
Cánh cửa từ từ mở ra, ánh sáng lạnh lẽo hắt ra, “phịch” một tiếng, cánh cửa đập vào tường vang lên âm thanh nặng nề.
Cố Trà ngẩng mắt, nheo lại nhìn người đàn ông ngồi ở cuối bàn dài.
Trong trang viên đèn đuốc sáng trưng, Trì Đàm ngồi với tư thế ưu nhã, tự tin, khóe miệng nở nụ cười lười biếng: “Anh biết em sẽ quay lại. Đói chưa, qua đây ăn chút gì đi.”
Trên bàn bày đầy món ăn, anh lịch lãm rót rượu cho cô.
“Ông nội của tôi ở trong tay anh, đúng không?” Giọng nói mềm mại của thiếu nữ vang lên.
Tay Trì Đàm đang rót rượu khựng lại, ngẩng mắt.
Hai ánh mắt sắc bén chạm nhau giữa không trung, như oan gia ngõ hẹp.