Anh chậm rãi buông bình rượu trong tay, bàn tay chống lên mặt bàn, hơi thở sắc bén từ người anh tỏa ra.
Người đàn ông khẽ ngẩng mắt liếc cô, ánh mắt lạnh lùng nguy hiểm khiến Cố Trà cảm thấy xa lạ, như thể lần đầu tiên cô nhận ra đây mới là Trì Đàm thực sự.
Cô cười khẽ, ánh mắt dần lạnh đi, nụ cười bên môi trở nên khinh miệt: “Hóa ra đây mới là bộ mặt thật của anh, ngày thường anh giả vờ thân thiết cũng giỏi ghê.”
Kéo ghế ra, Cố Trà ngồi xuống đầu kia của bàn dài, đôi mắt cong cong mỉm cười nhìn thẳng người đối diện.
Trì Đàm nhướn mày, cười nhạt đầy ý vị: “ Đúng là Cố lão gia, quả nhiên để lại manh mối cho cháu gái mình.”
Bằng không, cô cũng chẳng thay đổi thái độ sau khi vào phòng Cố Thương một chuyến rồi vội vã trở lại trang viên của anh.
Nhưng Cố Trà hiểu rõ, dù ông nội cô có thông minh để lại manh mối, chẳng lẽ Trì Đàm ngốc đến mức để manh mối đó tồn tại mãi mãi? Chỉ có một lý do: anh cố ý! Dù Cố Thương không để lại gì, Trì Đàm cũng sẽ để lại dấu vết cho cô tìm . Vì anh muốn cô quay lại, muốn dùng lão gia để giao dịch với cô, muốn lợi dụng cô triệt để.
“Nói đi, mục đích của anh là gì?”
Trì Đàm cong môi, thong dong rút một điếu xì gà, châm lửa: “Đại tiểu thư quả nhiên rất thông minh, đây cũng là điểm anh thích ở em. Về thứ anh muốn, em chẳng phải đã biết từ lâu sao?”
Khói thuốc phả ra, anh vắt chân, ngả người ra sau, lười biếng liếc cô, nụ cười hờ hững nơi khóe miệng lộ ra sự phóng túng trong xương cốt. Trong ánh mắt anh, còn đâu chút dịu dàng của ngày hôm qua?
Cố Trà từng chứng kiến nhiều người tình sâu đậm, như Yến Phi Bạch với Đường Vãn, Chu Nham với Yến Tinh Nghi, cha với mẹ. Giờ đây, cô cuối cùng được thấy một loại bi.ến th.ái khác: vì lợi ích mà lợi dụng cả tình cảm của mình. Đây có lẽ là một trong những lý do Trì Đàm leo lên được vị trí này.
Trong mắt cô hiện lên vài phần thương hại.
Trì Đàm nheo mắt: “Em đang thương hại anh sao.”
Cô hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Trì Đàm, ông nội tôi từng dạy tôi, hôm nay gieo nhân, ngày sau sẽ gặt quả. Anh chắc chắn sẽ không hối hận chứ?”
“Hối hận?” Anh cười nhạt, như thể chế giễu sự ngây thơ của cô.
“Nếu đã vậy.” Cô cười sâu xa, cầm đũa lên, cúi đầu ăn gì đó, động tác tao nhã, giọng mềm mại nhưng lạnh lùng: “Làm giao dịch đi. Thứ anh muốn, tôi sẽ tìm cho anh, chỉ cần anh đảm bảo ông nội tôi an toàn. Nhưng anh cũng phải rõ, tôi có thể đưa thứ đó cho anh, cũng có thể lấy lại. Anh không thể giam giữ ông nội tôi cả đời, và tôi cũng sẽ không để anh kiểm soát cả đời.”
Những lời này khiến khoảng cách vốn đã xa giữa họ càng bị đẩy ra xa hơn. Tim Trì Đàm đột nhiên nhói lên, cơn đau không thể kiểm soát. Anh hung hăng nhíu mày, dập tắt điếu xì gà, giọng trầm khàn: “Anh tưởng em sẽ không quan tâm lão già đó, không ngờ lại đánh cược đúng.”
“Đúng, ván này anh thắng rồi.” Cố Trà liếc anh, cười lạnh: “Đừng nghĩ tôi giống anh, chúng ta mãi mãi không giống nhau.”
Cố Trà tuy không phải người lương thiện, nhưng cô không làm chuyện trái đạo lý, cũng không chủ động gây hấn với ai.
Lão gia Cố tuy đôi khi ngang ngược, bá đạo, từ nhỏ đến lớn nghiêm khắc với cô, nhưng những gì nên cho, từ sự chăm sóc đến địa vị, ông không bao giờ thiếu cô.
Dù tình cảm gia đình giữa họ có pha chút lợi ích, ông vẫn là ông nội là người thân, là người nuôi nấng Cố Trà khôn lớn. Cô không thể bỏ mặc ông.
Đây có lẽ là một trong những khác biệt giữa cô và Trì Đàm. Cô còn có lương tâm và tình cảm, trong khi Trì Đàm luôn đặt lợi ích lên hàng đầu.
“Còn hai chuyện tôi muốn hỏi anh.” Cố Trà đặt đũa xuống, nhàn nhạt nhìn về phía anh.
Trì Đàm nhướn mày: “Nói đi.”
“Thứ nhất, anh đã sớm biết có người dùng mặt nạ để giả mạo tôi, cũng biết ý đồ của đối phương. Vì thế, anh mượn kế hoạch của họ, đi trước mang ông nội tôi đi, khiến đối phương hụt hẫng, chỉ có thể dùng một thi thể để thay thế ông nội tôi?”
Trì Đàm nhướn mày, đầu ngón tay khẽ gõ lên bàn, thấp giọng tán thưởng: “Thông minh.”
Anh từng thấy hai Cố Trà ở Thiên đường nhân gian, nên đã nghi ngờ. Sau đó, anh dứt khoát tương kế tựu kế, dùng cách này mang lão gia đi, còn đổ hết nghi ngờ lên Cố Trà. Khi cô bị cảnh sát làm phiền đến mức không thoát ra được, cô sẽ phải tìm đến anh. Đến lúc đó, họ sẽ cùng rời khỏi Khang Dụ Thành, đi tìm kho báu trong truyền thuyết.
Đội ngũ Satan tuy nhân tài đông đúc, nhưng người anh cần nhất vẫn là Cố Trà. Cô là người của Cố gia, quen thuộc nhất với những thứ của Cố gia. Muốn có được thứ đó, nhất định phải khiến cô nghe lời.
Lý do Cố Trà không nghi ngờ người đứng sau Doãn Ôn Nguyệt là Trì Đàm là vì cái tên Văn Cảnh nhắc đến không phải anh, mà là một người khác.
Trì Đàm lợi dụng tình thế cô bị tứ bề thọ địch để đục nước béo cò. E rằng người đứng sau Doãn Ôn Nguyệt cũng không ngờ Trì Đàm nhúng tay vào chuyện này, và cuối cùng chính anh lại là người thu lợi lớn nhất. Họ bận rộn đến cuối cùng chỉ làm áo cưới cho kẻ khác.
Thật nực cười.
“Còn câu hỏi gì nữa?” Trì Đàm trầm giọng hỏi.
Cố Trà nhìn vào mắt anh hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười dịu dàng. Đôi mắt hạnh nheo lại, ánh lên chút sắc bén: “Vụ đâm xe lần trước cũng là anh sắp xếp, đúng không?”
Ngón tay Trì Đàm đang gõ trên bàn đột nhiên khựng lại.
“Em đoán được sao?”
“Đúng vậy.”
Sau vụ đó, Cố gia luôn truy tìm, nhưng không tìm được bất kỳ manh mối nào. Người có thể che giấu chuyện này đến mức không để lại chút dấu vết, ở Khang Dụ Thành chỉ có một.
Cố Trà tò mò: “Tại sao muốn giết tôi, nhưng sau đó lại cứu tôi? Chẳng lẽ muốn tôi rơi vào câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, để tôi yêu anh rồi bị anh lợi dụng?”
“Ban đầu đúng là nghĩ thế.” Trì Đàm nghịch chiếc bật lửa: “Nhưng em thông minh như vậy, làm sao bị lừa được.”
Anh đột nhiên ngẩng mắt, cong môi cười tà mị: “Anh định dứt khoát giết em, nhưng chẳng biết sao, đột nhiên lại không nỡ.”
“Vậy tôi nên cảm ơn anh, vì không giết tôi?”
“Đương nhiên không cần, em chỉ cần ngoan ngoãn hợp tác với anh. Khi anh có được thứ anh muốn, anh sẽ đưa ông nội em về nhà bình an.”
Nghe vậy, Cố Trà suy nghĩ vài giây.
Cô đột nhiên đứng dậy, bước đến trước mặt anh, đưa tay ra: “Nếu đã vậy, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Trì Đàm liếc nhìn bàn tay trắng nõn của cô, nhíu mày, như đang cân nhắc điều gì.