Cuối cùng, anh đưa tay ra. Nhưng ngay khoảnh khắc sắp nắm tay cô, cô đột nhiên giơ tay, cánh tay vẽ một đường cong, dùng hết sức tát một cái.
Bốp!
Mặt Trì Đàm bị đánh lệch sang một bên, tóc mai rũ xuống che đi cảm xúc trong mắt. Nửa gương mặt chìm trong bóng tối, khiến anh trông có phần âm trì.
Anh dùng lưỡi đẩy má bị đánh, nếm được mùi máu tanh, đột nhiên cong môi cười: “Cố Trà Trà, anh quá nuông chiều em rồi đúng không?”
Cố Trà nắm cằm anh xoay lại, trên cao nhìn xuống lạnh lùng nói: “Tôi nói cho anh biết, giao dịch là giao dịch. Đừng mơ tôi sẽ nghe lời anh răm rắp. Cái tát này còn nhẹ, sau này tôi sẽ trả lại anh gấp mười, gấp trăm, gấp ngàn lần.”
Cô hất cằm anh ra, như vứt đi rác, lúc rời đi còn lấy khăn lụa sạch trên bàn, nghiêm túc lau tay.
Tiếng bước chân xa dần, Trì Đàm nhìn căn phòng trống rỗng, hơi ngẩn ra. Tại sao anh lại cảm thấy trái tim mình như bị khoét rỗng?
Cuối cùng, anh vẫn chọn quyền thế và lợi ích, từ bỏ cô.
Nếu có thể, anh nguyện sau khi mọi chuyện thành công sẽ bù đắp cho cô thật tốt, nếu có thể…
Khi Cố Trà bước ra, trời đã gần sáng.
Văn Cảnh đứng đợi cả đêm, bất động như cây tùng, cho đến khi thấy cô bình an trở ra mới bước tới. Đứng quá lâu, cả người cứng đờ, anh suýt ngã khi Cố Trà kịp thời đỡ lấy cánh tay.
Văn Cảnh vội ổn định cơ thể, dù không nỡ vẫn rút tay về vì phép tắc: “Tiểu thư không sao chứ?”
Cố Trà ừ một tiếng: “Không sao.”
Cô nhìn anh, mỉm cười: “Văn Cảnh, anh biết bao năm nay câu anh nói với tôi nhiều nhất là gì không?”
Văn Cảnh lắc đầu.
Cố Trà nhấp môi, nhẹ giọng: “Câu anh nói nhiều nhất là hỏi tôi có sao không.”
Anh ngẩn ra, giọng khàn đi: “Tiểu thư chắc hẳn đã đưa ra quyết định không dễ dàng.”
Cố Trà gật đầu, cười như không có gì: “Nhưng dù thế nào, Văn Cảnh, tôi sẽ không chịu thua.”
“Tiểu thư sẽ thắng, tôi sẽ luôn bên cô.”
Cô mỉm cười, mở cửa xe: “Cảm ơn.”
Cô nói: “Về thôi, còn nhiều việc chưa giải quyết.”
Việc đầu tiên Cố Trà làm khi về Cố gia là gặp Chu Khải Sinh, ghi khẩu cung. Ở lại Cục Cảnh Sát vài ngày, Chu Khải Sinh không tìm được chứng cứ nào liên quan đến việc lão gia mất tích do cô gây ra, nên thả cô.
Sau đó, Chu Khải Sinh lập đội điều tra đặc biệt để tìm kiếm lão gia Cố .
Để đảm bảo an toàn cho Cố Thương, Cố Trà không nói với Chu Khải Sinh rằng ông đang ở trong tay Trì Đàm. Gần đây, Trì Đàm không từ thủ đoạn, ai biết anh ta có làm gì khác không? Hơn nữa, có cảnh sát theo dõi chặt chẽ, có lẽ anh ta sẽ kiêng dè, và ông nội cô sẽ sống tốt hơn một chút.
Ngày Cố Trà trở về Cố gia trùng với buổi tiệc từ thiện mà Cao Văn Tâm tham gia, cô nhất định phải đến.
Louis chuẩn bị lễ phục phù hợp chủ đề tiệc, vốn là tiệc từ thiện, ăn mặc quá lộng lẫy lại không hay.
Cố Trà chỉ mặc váy dài bó ngực, tôn lên vòng một đầy đặn, eo thon, da trắng, nhan sắc nổi bật. Tóc dài được búi lỏng bằng một cây trâm hình rắn, dù nhìn từ góc độ nào, cô cũng như yêu tinh thành tinh, cực kỳ quyến rũ.
Tiệc tối do một tạp chí thượng lưu trong nước tổ chức, nửa giới giải trí đều có mặt. Ngoài ra, còn có các hào môn thế gia, cậu ấm trong giới thời trang và nhân vật nổi tiếng tham gia.
Nghệ sĩ bước trên thảm đỏ, những người ngoài giới được nhân viên đón vào phòng khách quý. Sau khi đi thảm đỏ, nghệ sĩ cũng đến hậu trường chờ đợi.
Hậu trường giống như một bữa tiệc nhỏ, nơi các nhân vật nổi tiếng, giới thời trang và nghệ sĩ lẫn lộn, tụ tập thành từng nhóm ba , nhóm năm trò chuyện. Chủ đề là mấy chuyện bát quái , hoặc là tâng bốc lẫn nhau.
Sự xuất hiện của Cao Văn Tâm gây ra một làn sóng nhỏ. Các nghệ sĩ quen biết trong giới đều đến chào hỏi cô ta. Gần đây, cô ta vừa nhận một vai trong một bộ phim lớn, có lẽ lần này sẽ lần thứ ba tranh giải ảnh hậu, thêm một dấu son rực rỡ cho sự nghiệp, giúp cô ta tiến thêm một bậc.
Đám hậu bối xung quanh ra sức tâng bốc, nhưng Cao Văn Tâm tỏ ra nhàn nhạt, thái độ khiêm tốn.
Khi Cố Trà được dẫn vào, chỉ liếc mắt đã thấy cô ta.
Dù Cao Văn Tâm đã hai lần đoạt giải ảnh hậu, kỹ năng diễn xuất của cô ta không ổn định. Nhờ dựa vào cây đại thụ nhà họ Trì cô ta mới có được những chiếc cúp, nhưng không biết trong đó có bao nhiêu phần là “nước”. Cô ta tự cho mình thanh cao, quan hệ trong và ngoài giới không tốt lắm. Sở dĩ leo được đến vị trí này, nhà họ Trì có công lao lớn.
Cô ta cũng nhờ giá trị thương mại của mình mang lại nhiều lợi ích cho nhà họ Trì, nhưng nhà họ Trì này không liên quan gì đến Trì Đàm. Nhờ mối quan hệ hời hợt đó, cô ta quen biết Trì Đàm và luôn âm thầm thích anh ta.
Dù nói là “âm thầm”, nhưng cô ta không ít lần ngáng chân Dương Vân Tiêu, cả công khai lẫn bí mật. Hễ biết nghệ sĩ hay tiểu thư danh dá nào thích Trì Đàm, cô ta đều âm thầm chèn ép, giống hệt Trì Đàm không từ thủ đoạn.
Mục đích Cố Trà đến đây hôm nay rất đơn giản.
Cô cong môi, bước về phía Cao Văn Tâm, dáng đi thướt tha.
Hầu hết mọi người ở đây đều biết cô. Dù trước đó không quen, qua vụ việc lão gia Cố gia, họ cũng biết danh tiếng Cố Trà .
Phía sau cô là một vệ sĩ cao lớn, trông không dễ chọc.
Những người khác lùi lại, nhường đường.
Cố Trà bước đến sau lưng Cao Văn Tâm: “Cô Cao.”
Cao Văn Tâm nghi hoặc quay lại. Khi thấy gương mặt Cố Trà, cô ta khẽ nhíu mày: “Có việc gì?”
Cô nhếch môi cười nhạt. Trong khoảnh khắc Cao Văn Tâm và mọi người đang thắc mắc cô định làm gì, Cố Trà nhanh như cắt, tàn nhẫn tát một cái, dứt khoát đánh vào mặt Cao Văn Tâm.
Cái tát vang dội, quyết liệt, lập tức dập tắt mọi tiếng xì xào. Bầu không khí thoáng chốc tĩnh lặng, nhiều người kinh ngạc tròn mắt, che miệng. Ngay cả Cao Văn Tâm cũng sững sờ hồi lâu.
Văn Cảnh lấy khăn tay đưa ra. Cố Trà nhận lấy, chậm rãi lau tay, giọng thờ ơ: “Nghe nói, khi tôi mất tích khỏi cục cảnh sát, chính cô là người đi đầu tung tin tôi trốn án.”
Cao Văn Tâm che nửa bên mặt sưng đỏ, cứng đờ đứng thẳng, lạnh lùng nhìn cô, bình tĩnh nói: “Cô có chứng cứ không!”
“Cô nói với tôi về chứng cứ?” Cố Trà cười khẽ, ném khăn tay vào mặt cô ta: “Cô xứng sao?”