Món Quà Thần Linh Ban Tặng

Chương 47



Giọng điệu khinh miệt của thiếu nữ khiến sắc mặt Cao Văn Tâm dần tái nhợt.

Dù giới giải trí và giới thượng lưu thường xuất hiện cùng nhau, nhưng bản chất vẫn khác biệt.

Cao Văn Tâm tuy có địa vị không tệ trong giới giải trí, nhưng so với các danh môn giới thượng lưu, cô ta chẳng là gì. Xuất thân nhiều khi quyết định tất cả.

Huống chi, từ ngày trở thành người thừa kế Cố gia, Cố Trà đã vững vàng ngồi ở vị trí đầu bảng danh môn ở Khang Dụ Thành. Sau lưng cô là Cố gia hùng mạnh, mạnh hơn Cao Văn Tâm  một nữ minh tinh mang vốn vào đoàn  không biết bao nhiêu lần. Vì thế, cô đánh người thì cứ đánh, chẳng ai dám lên tiếng, ngay cả Cao Văn Tâm cũng biết mình phải nuốt cục tức này.

“Cô Cố còn trẻ, tôi không so đo với cô. Xin lỗi, tôi không nói với cô nữa.” Cô ta xoay người, nhưng đường đi bị Văn Cảnh chặn lại.

Người đàn ông mặt không cảm xúc, lạnh nhạt nói: “Tiểu thư nhà tôi chưa nói xong.”

Nhân viên tiệc tối không biết từ đâu xuất hiện, cười  hòa giải: “Cô Cố, hay là bỏ qua chuyện này đi? Chắc là hiểu lầm thôi. Cô đã đánh người rồi, đừng làm hỏng  tiệc nữa.” Anh ta lo lắng xoa tay, cười gượng nhìn Cố Trà.

Cố Trà mỉm cười: “Văn Cảnh, mấy giờ rồi?”

“Gần 8 giờ, thưa tiểu thư.”

“Tiệc tối bắt đầu lúc mấy giờ?”

Văn Cảnh đáp: “9 giờ, thưa tiểu thư.”

Cố Trà ừ một tiếng, nhìn nhân viên: “Tôi chỉ nói vài câu, chắc không làm lỡ tiệc đâu nhỉ.”

“Chuyện này…”

Cô có phần mất kiên nhẫn: “Tôi thấy anh che chở cô ta thế, hay anh muốn thay cô ta chịu đòn?”

Nhân viên sắc mặt trắng bệch, lùi lại trong lúng túng.

Cố Trà nhìn lại Cao Văn Tâm. Cô ta vẫn che mặt, chắc hẳn gương mặt đã sưng đỏ. Nghĩ đến đây, Cố Trà khẽ mỉm cười: “Cô Cao, hay là tôi nên gọi là ảnh hậu? Cô nói đúng, tôi còn trẻ nhưng cô cũng đừng ỷ mình lớn tuổi, nắm chút tài nguyên truyền thông mà ngáng chân tôi. Hôm nay tôi tát cô coi như thanh toán xong. Sau này, nếu còn không biết hai chữ ‘bổn phận’ viết thế nào, tôi rất sẵn lòng dạy cô.”

Cô liếc nhân viên bên cạnh, dịu giọng: “Tiệc từ thiện hôm nay rất tốt, Cố gia sẽ không để các anh thất vọng về khoản quyên góp. Làm lỡ nhã hứng của mọi người, tôi xin lỗi.”

Không đợi nhân viên phản ứng, Cố Trà đã mất hứng rời đi. Mục đích khiến Cao Văn Tâm mất mặt đã đạt được, cô không cần ở lại thêm.

Cô vừa rời đi, Cao Văn Tâm cũng rời khỏi tiệc từ thiện.

Lý do đơn giản: với gương mặt sưng đỏ, cô ta không tiện gặp ai, chỉ có thể xám xịt rút lui.

“Tiểu thư không sợ bị phóng viên chụp được, nói… nói cô…” Văn Cảnh lái xe, ngập ngừng hỏi.

Cố Trà cười khẽ: “Nói tôi ỷ thế hiếp người?”

“Vâng.”

Cô chẳng bận tâm: “Chụp thì chụp, truyền thông muốn viết gì thì viết. Họ nói không sai, tôi đúng là ỷ thế hiếp người, thì đã sao?”

“Nhưng tiểu thư, fans của Cao Văn Tâm không dễ đối phó đâu.”

Cố Trà hừ lười biếng: “Họ không dễ đối phó, chẳng lẽ tôi dễ đối phó sao? Nếu họ không sợ thần tượng của mình sự nghiệp tụt dốc không phanh, cứ việc mắng thoải mái. Tôi chẳng để tâm đâu, miễn là Cao Văn Tâm chịu được hậu quả.”

Cái gọi là “fans hành xử, thần tượng chịu trận” là vậy.

Cô không rảnh đối phó đám đông, nhưng Cao Văn Tâm thì cô có thể xử lý. Dù sao, cô không phải người tốt tính, biết điều. Ai khiến cô khó chịu, cô sẽ khiến kẻ đó khó chịu gấp bội. Gậy ông đập lưng ông là nguyên tắc làm việc của cô.

Nhưng bất ngờ là vụ việc này không rò rỉ bất kỳ ảnh hay video nào.

Chắc hẳn đội ngũ của Cao Văn Tâm biết nếu lộ ra, chẳng ai được lợi. Vì thế, chuyện được giấu kín kẽ.

Ngoài một số người trong giới biết, người ngoài và fans của Cao Văn Tâm đều không hay biết.

Vài ngày sau, Cố Trà nhận được thông báo từ Trì Đàm, yêu cầu cô cùng anh đến Anh quốc.

Vì hai chiếc khuyên tai hồng bảo thạch đều xuất xứ từ Anh quốc, có thể bản đồ kho báu thứ hai nằm đâu đó ở đó, nên việc đến Anh quốc cũng không có gì đáng trách.

Trước khi đi, cô gặp riêng Cố Sâm, nhắc đến việc rời Khang Dụ Thành. Cố Sâm không đồng ý: “Ông nội vẫn chưa có tin tức, lúc này Cố gia cần em.”

“Đổi lại là anh, em tin anh cũng làm tốt. Huống chi còn có nhị thúc, nhị thẩm, và Cố Lệnh giúp anh.”

“Thôi đi.” Nhắc đến Cố Lệnh, Cố Sâm đau đầu: “Em không phải không biết tính Cố Lệnh. Cả ngày chỉ biết tán gái, nhậu nhẹt. Hiểu gì về kinh doanh? Bắt nó về học, như muốn mạng nó vậy. Giờ đã lêu lổng hai ngày ngoài kia, chưa thấy về. Cố gia mà dựa vào nó, sớm muộn cũng phá sản.”

Cố Trà không nhịn được bật cười. Cố Sâm ngạc nhiên nhìn cô: “Lâu lắm không thấy em cười vui vẻ thế. Quả nhiên, quả nhiên…”

Anh thở dài: “Em thân với Cố Lệnh hơn.”

Hương vị ghen tức không phải dạng vừa.

Cô dịu dàng, cúi đầu thấp giọng: “Với em, anh và Cố Lệnh có ý nghĩa khác nhau.”

“Khác thế nào?” Cố Trà như vậy hiếm thấy, khiến Cố Sâm cảm giác vừa gần vừa xa, trong lòng mơ hồ có dự cảm chẳng lành.

“ Chúng ta đều là những đứa trẻ được ông nội nuôi lớn. Vì anh là anh trai, nên một nửa những rắc rối em gây ra anh phải gánh, còn một nửa…”

Cố Sâm cười, tiếp lời: “Một nửa còn lại là Cố Dạng gánh thay em.” Nói xong, anh bỗng nhận ra lời này không ổn, ho khan một tiếng, nhìn Cố Trà cười nhạt không nói gì. Do dự một lát, anh vẫn hỏi: “Trà Trà, em còn nhớ đến Cố Dạng không?”

“ Quên lâu rồi.”

Cố Sâm dường như tin thật: “Quên là tốt. Chuyện cũ và người cũ, chúng ta nên quên đi. Bây giờ ông nội không ở đây, một số người ở Cố gia bắt đầu rục rịch. Em lại sắp rời Khang Dụ Thành, anh không biết có bảo vệ được gia đình này không.”

“Anh sẽ làm được, em tin anh.”

“Thật sự phải đi sao?”

“Ừ, chỉ có tìm được kho báu nhanh nhất, Cố gia mới ổn định.”

Cố Sâm bất đắc dĩ gật đầu. Anh không có lý do giữ cô lại. Hải Đông Thanh vốn dĩ sinh ra để bay lượn trên bầu trời.

Khi Cố Trà rời đi, cô ôm Cố Sâm thì thầm một câu khiến anh ngẩn ra hồi lâu, không hiểu ý cô. Mãi đến sau này, anh mới hiểu thâm ý của cô, nhưng đã muộn…

Cố Trà cùng Trì Đàm lên đường đến Anh quốc.

Lần trước từ Thụy Sĩ trở về, cảnh họ cùng ngồi một chuyến bay còn rõ mồn một. Không ngờ chỉ sau thời gian ngắn, họ lại cùng rời đi.

Trì Đàm chuẩn bị chu đáo mọi thứ. Ngoài việc Văn Cảnh không thể đi theo, Louis được sắp xếp chăm sóc cô, và Hứa Tiêu cũng được phái theo để hỗ trợ.

Họ bay bằng máy bay riêng của Trì Đàm. Ngày rời Khang Dụ Thành trời trong xanh. Không chờ người Cố gia tiễn, Trì Đàm đã kéo cô lên máy bay.

Anh bám sát cô, rõ ràng sợ cô giở trò. Nhưng trong mắt Hứa Tiêu, lão đại của họ chỉ là quá dính người.

Với cách nhìn này của Hứa Tiêu, Cố Trà hiếm hoi mất vẻ ưu nhã, trợn mắt. Mọi thứ liên quan đến Trì Đàm, cô đều chán ghét đến cực điểm.

Hứa Tiêu thường cảm thán, con đường truy thê của lão đại còn dài. Cô ta chưa từng thấy cô gái nào ghét lão đại như vậy, vừa mới mẻ vừa kí.ch thí.ch.

Trì Đàm có lẽ đã hỏi Louis về sở thích của cô, nên món ăn chuẩn bị đều hợp khẩu vị. Nhưng cô chẳng thèm để tâm, hoặc nhắm mắt ngủ, hoặc nhìn ra cửa sổ, không thèm liếc anh một cái.

Bị phớt lờ cả ngày, Trì Đàm khó chịu, mạnh mẽ nắm cằm cô, buộc cô nhìn mình: “Cố Trà Trà.” Giọng anh lạnh lẽo, nghiến răng.

Cố Trà bình tĩnh nhìn anh: “ Anh muốn gì ?”

“Ngoan ngoãn ăn gì đi.”

“Tôi không đói.”

Anh nhíu mày, gương mặt tuấn tú như phủ mây đen, u ám đến đáng sợ: “Anh không có nhiều kiên nhẫn thế đâu.”

“Ồ, thật à?” Cố Trà hất tay anh ra, cười mỉa: “Tôi cũng đâu cần anh quản tôi. Anh lo cho mình đi.”

Từ khi biết sự thật, thái độ của cô với anh đã tệ đến cực điểm. Thử nghĩ, một người đàn ông từ khi quen biết đến giờ luôn lừa dối, lợi dụng, thậm chí định giết cô, giờ còn dùng mạng sống người thân uy hiếp cô. Ai có thể làm ngơ?

Với một người có thù tất báo như Cố Trà, Trì Đàm đã trở thành kẻ thù số một.

Hiểu rõ điều này, anh khao khát để lại dấu ấn trong lòng cô, muốn thấy hình bóng mình trong mắt cô.

Nhưng sự lạnh lùng của cô như dao, đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong lòng anh. Trì Đàm bắt đầu sợ hãi.

Sợ gì?

Có lẽ là sợ cô mãi mãi không tha thứ, sợ cô luôn lạnh

lùng với anh, sợ mất cô…

Trì Đàm đột nhiên nắm cổ tay cô, siết chặt. Cố Trà đau, nhíu mày: “Buông ra.”

“Cố Trà Trà.” Giọng anh nghẹn ngào, nhìn sâu vào mắt cô, như muốn nói nhiều điều. Nhưng trước ánh mắt khinh miệt, châm chọc của cô, anh đành chịu thua.

Anh thở dài, dịu giọng dỗ dành: “Ăn gì đi, muốn báo thù cũng phải no bụng trước đã.”

Cố Trà lặng lẽ nhìn anh ta, nhưng trong ánh mắt anh ta , cô nhận ra vài phần van nài. Cô hứng thú nhướng mày: “Trì Đàm, xem ra anh thật sự rất quan tâm tôi nhỉ? Là vì tôi có thể giúp anh tìm được kho báu, hay còn có lý do nào khác?”

Anh buông tay: “Vì em có giá trị.”

Cố Trà bật cười: “Được, tôi sẽ nhớ kỹ lời này, anh cũng phải nhớ cho kỹ.”

Trì Đàm khẽ nhíu mày, lặng lẽ dùng dao dĩa cắt bít tết, chia thành từng miếng nhỏ, đặt trước mặt cô.

Lần này, Cố Trà không từ chối. Có lẽ vì tâm trạng tốt hơn đôi chút, cô ăn uống cũng thấy ngon miệng hơn.

Còn vì sao, Trì Đàm cảm thấy có chút khó hiểu.

Nếu anh biết rằng chỉ vài câu vừa rồi đã đẩy bản thân vào một vực sâu không đáy, thì anh sẽ mãi mãi, mãi mãi không bao giờ làm bất cứ điều gì tổn thương cô…