Món Quà Thần Linh Ban Tặng

Chương 72



Theo sau là Văn Cảnh và một đám vệ sĩ, hùng hổ tiến vào Thành Sa .

Nơi này dân cư thưa thớt, gió cát mịt mù.

Trì Đàm ôm cô, che chắn cô trong lòng.

Thành Sa trống trải, ngoài những công trình kỳ dị, hầu như chẳng tìm thấy thứ gì khác, cũng không biết tấm bản đồ kho báu ở đâu.

Họ lật tung Thành Sa , nhưng chẳng tìm được thứ cần.

Trời dần tối, gió cát bên ngoài càng mạnh, rời đi là không thể.

Cố Trà quyết định ở lại một đêm, mai tiếp tục tìm. May mắn họ chuẩn bị đầy đủ, vật phẩm cần thiết và đồ ăn đều dư dả.

Tối đó, Trì Đàm ở bên cô. Tiếng gió bên ngoài gào thét như dã thú gõ cửa. Trì Đàm luôn ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng.

Bất chợt, từ lồng ng.ực anh vang lên tiếng cười của cô: “Trì Đàm, anh căng thẳng gì chứ?”

Giọng anh trầm thấp: “Trà Trà sợ không?”

Cô ngẩn ra. Hóa ra anh lo cô sẽ sợ?

Cố Trà ngoan ngoãn nép vào ngực anh, bàn tay nhỏ vỗ lưng anh: “Em không sợ, anh cũng đừng sợ.”

Anh đương nhiên không sợ. Điều duy nhất trên đời này khiến anh sợ là Cố Trà gặp chuyện chẳng lành.

Trì Đàm che mắt cô: “Ngủ đi, có anh đây.”

“Như vầy ngủ không được.”

“Ngủ được mà.” Anh dỗ: “Trà Trà ngoan nhất.”

Cố Trà khẽ cười: “ Anh như đang dỗ trẻ con ấy.”

Anh vuốt tóc cô, ở nơi cô không thấy, ánh mắt anh dịu dàng lạ thường: “Trà Trà chính là trẻ con.”

Cô còn trẻ, anh lớn hơn cô nhiều. Gần đây, anh vừa xem cô như người phụ nữ của mình mà yêu chiều,

vừa coi cô như đứa trẻ mà che chở.

Cô bật cười: “Nếu em là trẻ con, mà anh thích em, vậy chẳng phải bi.ến th.ái sao?”

Hiếm khi cô trêu đùa anh. Trì Đàm chẳng biết nghĩ gì, buông tay khỏi mắt cô. Đôi lông mi dài của cô gái khẽ run, chậm rãi ngẩng lên nhìn anh.

Bàn tay anh vu.ốt ve khóe mắt cô, không kìm được, hôn lên lông mày cô, giọng khàn khàn: “Trà Trà, làm người phụ nữ của anh đi.”

Cố Trà khựng lại: “Anh nói gì?”

“ Em biết anh nói gì mà.”

Đôi mắt ánh lên chút đỏ, nhìn cô chằm chằm. Cố Trà nghiêng đầu, tránh ánh mắt anh: “Em còn nhỏ.”

Trì Đàm cười, vây cô trong khoảng không gian chật hẹp: “Không nhỏ, đã hai mươi rồi.”

“Anh vừa bảo em là trẻ con.” Cô cau mày, hơi giận. Dù là cô gái,  cô vẫn có chút phòng bị với Trì Đàm. Đột nhiên bị một người đàn ông nhắc đến chuyện này, sao  có thể không phản ứng.

Thấy cô thoáng thẹn thùng, Trì Đàm vừa ngạc nhiên vừa ngứa ngáy trong lòng. Ban đầu chỉ định trêu cô, nhưng dáng vẻ nhỏ nhắn này của cô khiến anh khó kiềm chế.

“Trà Trà ngoan, ngoan nào?” Anh dịu dàng dỗ. Tai Cố Trà ửng hồng, tiến thoái lưỡng nan, đầu óc vốn bình tĩnh bỗng rối bời.

“Không, không được…” Cô nói mà lắp bắp.

Cô nhíu mày dữ dội, nhắm mắt, không muốn mở miệng.

Trì Đàm bật cười, bất chợt ôm chặt cô: “Tiểu Trà Trà ngọt quá, sao lại ngọt thế này?” Anh khẽ véo má cô: “Đừng sợ, trêu em thôi.”

Cố Trà mở mắt, trừng anh.

Anh càng cười to, vùi đầu vào cổ cô, vai khẽ run.

Cố Trà đạp anh: “Trì Đàm, đồ đàn ông thối!”

Cô chẳng bao giờ nói ra lời như vậy, tất cả cảm xúc này đều dành cho anh. Cố Trà bất chợt nhận ra điều đó, đôi mày khẽ chau lại. Trì Đàm trong lòng hiểu rõ, anh biết cô đang nghĩ gì.

Anh đá vào cẳng chân cô rồi buông ra, nắm lấy tay cô tự đánh vào mặt mình: “Cho bảo bối đánh có được không? Trút giận đi.”

Cố Trà muốn rút tay ra.

Trì Đàm lại siết chặt hơn, cô ngơ ngác ngẩng mắt lên, lập tức sững sờ.

Ánh mắt người đàn ông lộ rõ d.ục vọ.ng không che giấu, giọng anh khàn khàn: “Muốn có được em là thật,

không phải đùa đâu.” Anh tiến lại gần, hôn nhẹ lên chóp mũi cô: “Anh sẽ chờ đến ngày em tự nguyện.”

“Nếu cả đời em không muốn thì sao?”

Anh nhướng mày cười, có chút tinh nghịch: “Vậy anh sẽ làm chỗ dựa cho em cả đời. Được chưa?”

“Đồ đàn ông thối!” Vẫn cảm thấy mình bị trêu đùa, Cố Trà đá anh một cái, không nhẹ không nặng, nhưng lại khiến Trì Đàm càng thêm vui vẻ.

Cảm xúc như vậy của Cố Trà hiếm khi bộc lộ, Trì Đàm còn định trêu cô thêm, thì đột nhiên Thành Sa rung chuyển dữ dội, kèm theo tiếng gọi gấp gáp của Văn Cảnh: “Tiểu thư!”

Cả căn phòng bất ngờ sụp xuống, sắc mặt Cố Trà lạnh đi, nhưng cơ thể cô đã được Trì Đàm che chở. Toàn thân cô được thân hình cao lớn của người đàn ông bảo vệ kín mít: “Đừng sợ, đừng sợ.” Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Cố Trà định gọi tên anh, nhưng giây tiếp theo, vạn vật chìm vào bóng tối, Thành Sa bị sa mạc nuốt chửng.

Trong lúc rơi xuống, Trì Đàm dồn sức xoay người, đặt mình bên dưới cô, vẫn ôm chặt cô: “Trà Trà, nếu anh chết, em sẽ nhớ anh chứ?”

Đồng tử Cố Trà co lại: “Anh buông em ra!”

“Không buông.”

“Buông ra! Anh sẽ ngã chết mất!”

“Không buông, chết cũng không buông.” Anh dường như rất mãn nguyện, ít nhất khoảnh khắc này, anh cảm nhận được sự quan tâm của cô, phải không?

“Trà Trà, em phải sống thật tốt.”

Cố Trà cố sức giãy giụa, trong lòng dâng lên nỗi hoảng loạn không thể kìm nén. Cô rống lên: “Trì Đàm, anh buông em ra, em chết cũng không muốn chết cùng anh!”

Cơ thể người đàn ông cứng đờ: “ Đồ ngốc này…”

Giọng anh có chút nghẹn ngào: “Chỉ lần này thôi, xin lỗi, lại làm em ghét anh rồi.”

Tốc độ rơi càng lúc càng nhanh, bên dưới là một mảnh tối đen, tiếng gió gào thét bên tai. Cô được anh bảo vệ tuyệt đối, không bị gió quấy nhiễu, nhưng không hiểu sao cô cảm thấy sợ hãi.

“Trì Đàm.”

“Hử?” Anh mỉm cười đáp lại.

“Anh đừng chết.”

Trì Đàm sững sờ, vội vàng nâng cằm cô lên, thấy trong mắt cô là sự lo lắng và sợ hãi chưa kịp che giấu. Anh tự trách đau lòng, vội an ủi: “Trà Trà ngoan, anh sẽ không để em gặp nguy hiểm, sẽ không thế này nữa.”

Cố Trà siết chặt vạt áo bên hông anh: “Anh đừng chết.”

Cô cố chấp lạ thường, càng rơi xuống, nỗi hoảng sợ trong lòng càng không thể kìm nén. Tại sao? Cô bị làm sao vậy?

Nhanh, càng lúc càng nhanh.

Cố Trà nhìn thấy khung cảnh dưới đáy hố, đó là một mặt đất đầy những lưỡi dao. Nếu Trì Đàm rơi xuống, chắc chắn sẽ chết .

Có lẽ vì vẻ mặt cô quá kinh hãi, Trì Đàm cau mày nhìn xuống, cũng lập tức nhíu mày. Anh quan sát xung quanh, thấy vài sợi dây thừng mảnh dài và mấy hang động nhỏ.

Trong lúc rơi xuống, anh không thể kiểm soát cơ thể, nhưng anh dồn sức nắm lấy một sợi dây thừng, ôm chặt lấy eo Cố Trà . Trong chớp mắt, hai người ôm nhau bị tách ra. Anh vẫn tiếp tục rơi xuống, còn Cố Trà  nhờ sợi dây mà bị treo lơ lửng giữa không trung.

Đồng tử Cố Trà mở to, nhìn anh càng lúc càng gần mặt đất.

“Trì Đàm!” Cô vươn tay: “Anh đừng chết!”

Cô gấp đến mức bật khóc.

Đôi mắt xinh đẹp đỏ bừng, trông vừa đáng thương vừa tủi thân. Trì Đàm thở dài, đứa trẻ này luôn có cách hành hạ anh.

Cô bảo anh đừng chết, làm sao anh dám chết?

Cô đã khóc, anh đau lòng biết bao, chỉ muốn đến bên cô dỗ dành.

Trì Đàm cố gắng nắm lấy mấy sợi dây thừng khác, nhưng khoảng cách quá xa, anh thử vài lần vẫn không được.

Thấy anh sắp chạm đất, Cố Trà càng thêm hoảng loạn, đôi mắt mở to đầy kinh hãi nhìn động tác của anh. Trì Đàm không thể chịu được dáng vẻ sợ hãi như chú thỏ trắng của cô, vẫn thích cô kiêu ngạo hơn.

Anh còn muốn dạy cô một bài học.

Người đàn ông tốt sẽ không để người phụ nữ của mình đau lòng.

Dồn hết sức, anh nắm được hai sợi dây thừng. Dưới tác động của gió và quán tính, cơ thể anh vẫn rơi, nhưng tốc độ rõ ràng chậm lại.

Lòng bàn tay anh bị mài rách đến chảy máu, cơ thể khó khăn lắm mới dừng lại, vừa vặn ngay trên những lưỡi dao. Lưng anh vẫn bị lưỡi dao đâm vài vết, nhưng so với nguy hiểm tính mạng, thế này đã là quá tốt.

Anh không rên lấy một tiếng, sợ làm Cố Trà hoảng sợ.

Tìm được chỗ đặt chân, khi đứng lên, anh giấu đi vết thương trên lưng, ngẩng đầu cười với Cố Trà : “Bảo bối ngoan, anh lên với em ngay đây.”

Cố Trà ngẩn ngơ nhìn anh leo lên, đứng ở miệng một hang động, kéo sợi dây đưa cô xuống.

Cô gái nhỏ dường như thực sự bị dọa, Trì Đàm đau lòng: “Đừng sợ, đừng sợ. Có anh đây, anh sẽ bảo vệ em.”

Anh không dám vươn tay chạm vào cô, tay anh đầy máu.

Cũng không dám ôm cô, sợ cô phát hiện ra vết thương trên lưng. Cô yêu kiều như vậy, Trì Đàm thực sự sợ cô sẽ khóc vì hoảng.

Cố Trà đã khóc một lần, vành mắt và chóp mũi đỏ ửng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không chút huyết sắc. Trì Đàm cúi xuống hôn nhẹ lên khóe mắt cô: “Đừng khóc, khóc nữa tim anh cũng chết mất.” Anh nói thật, vừa nãy rõ ràng cảm thấy mình sắp chết, nhưng nhìn thấy nước mắt cô, anh hoảng loạn đến mức không biết làm sao, chỉ muốn hôn sạch nước mắt trên mặt cô.

Vì cô mà sống, vì cô mà chết, cả số mệnh cũng để cô nắm trong tay.

Cố Trà lặng lẽ nhìn anh.

Người đàn ông này trông có chút chật vật, nhưng ánh mắt lại chỉ có cô, sợ cô khóc, sợ cô buồn, vẻ mặt luống cuống không biết làm sao, muốn chạm vào cô nhưng không dám, đôi mắt đỏ hoe vì lo lắng.

Lần đầu tiên Cố Trà không kiềm chế được cảm xúc, nỗi tủi thân trong lòng dâng trào, nước mắt lại rơi. Đôi mắt hạnh nhân nhìn anh, long lanh nước, trông như một cô gái nhỏ bị bắt nạt.

Trì Đàm sững sờ, hoảng loạn đến mất bình tĩnh, dùng bàn tay không bị thương nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, hôn lên đôi mắt đẫm lệ: “Đừng khóc, đừng khóc.”

Không còn cách nào khác, anh vội vàng ôm lấy cô: “Xin lỗi, có phải anh làm Trà Trà sợ rồi không? Sau này sẽ không thế nữa, đừng khóc được không?”

Cố Trà biết anh bị thương, cẩn thận ôm lấy cổ anh, cơ thể nhỏ bé run rẩy. Trì Đàm đau lòng muốn chết: “Xin lỗi, đừng sợ, không sao đâu, anh sẽ không để Trà Trà gặp nguy hiểm.”

Cô không sợ mình xảy ra chuyện, cô sợ…

Sợ anh xảy ra chuyện.

Cô gái nhỏ nức nở, ngẩng đầu nhìn anh thật lâu, rồi bất ngờ hôn anh, vừa non nớt vừa mạnh mẽ: “Đồ khốn!”

“Phải,  anh là đồ khốn.” Anh chẳng kịp vui mừng vì cô chủ động, chẳng kịp suy nghĩ sâu xa, chỉ lo dỗ dành cô.

“Anh làm em sợ muốn chết!”

“Xin lỗi,  anh đáng bị đánh, em đánh anh  đi.” Anh nắm tay cô đưa lên mặt mình, nhưng Cố Trà nhìn thấy vết thương của anh, không nhúc nhích, không để anh tự đánh.

Trì Đàm thực sự cảm thấy dày vò. Cô gái của anh trông đáng thương thế này, như hoa lê dính hạt mưa, mỏng manh yếu ớt, nhưng cơ thể anh lại bùng lên một ngọn lửa, muốn làm điều gì đó.

Người đàn ông liếm đôi môi khô khốc: “Sao không đánh?”

Cố Trà nhìn anh: “Anh đau thì sao.”

Anh cười: “Anh không đau.”

Lông mi ướt át của cô gái nhỏ run lên, vừa đáng thương vừa kiều diễm: “Nhưng em sẽ đau lòng.”

Nụ cười trên mặt Trì Đàm khựng lại, anh ngơ ngác nhìn cô: “Em nói gì?”

“Trì Đàm.” Cô chưa bao giờ nghiêm túc như vậy, tay nhỏ siết chặt vạt áo để che giấu sự căng thẳng, thật sự rất căng thẳng, lần đầu tiên trong đời. Sau vài lần hít thở điều chỉnh, cô ngẩng lên nhìn anh, cong môi, khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng: “Em cảm thấy, hình như em thích anh.”

Trì Đàm: !!!!!!!!!