Một Củ Khoai Lang Dẫn Lối Nhân Duyên

Chương 10



Thiếu gia không đáp, chỉ cúi đầu, chậm rãi đan một vòng hoa.  

 

Lời vừa thốt ra, ta lập tức hối hận.  

 

Thiếu gia từng viết chữ rất đẹp, ngay ngắn, mạnh mẽ, khí thế bàng bạc.  

 

Mà bây giờ, đôi tay từng múa bút luyện kiếm, lại chỉ có thể bó buộc trong sân nhỏ này, cùng ta làm cái nghề buôn bán thấp kém nhất.  

 

Hơn một tháng sau, thiếu gia đưa cho ta một tờ giấy, trên đó viết ba chữ 【Giang Nam An】.  

 

"Tiệm chúng ta dùng tên này, ngươi thấy được không?"  

 

Dù đôi mắt hắn vẫn trống rỗng, nhưng ta vẫn thấy được ý cười trong ánh mắt ấy.  

 

Hắn đã viết từ lúc nào?  

Hắn đã tập luyện ba chữ này bao nhiêu lần?  

 

Ta không dám lên tiếng, chỉ sợ vừa mở miệng sẽ bật khóc, khiến hắn chê cười.  

 

"Viết không đẹp sao?"  

 

Hắn khẽ cau mày, giơ tay tìm kiếm b.í.m tóc ta, khẽ kéo.  

 

"Nha đầu, đừng kén chọn quá."  

 

Ta nhìn hắn cười, nước mắt lại rơi xuống.  

 

"Cũng tạm được, bổn cô nương sẽ suy nghĩ lại!"  

 

Chữ "An" trên tấm bảng hiệu của ta, giống y hệt chữ "An" trên thư của phương trượng.  

 

Là hắn, không sai được.  

 

Kim Đài Tự không thu tiền thuốc của ta, sáu tháng này, ta cũng dành dụm được ít bạc.  

 

Chu tỷ hàng xóm dọn đi rồi, ta bỏ thêm tiền thuê cả viện, trồng một gốc quế trong sân.  

 

Mưa thu lất phất, những cánh hoa quế vàng nhạt rơi đầy mặt đất.  

 

Ba tháng nữa lại qua đi.  

 

Tuyết rơi trắng xóa, bất ngờ một trận gió lớn thổi tới, cuốn theo tàn pháo đỏ rực vào trong viện, làm cây quế rung lên xào xạc.  

 

Thiếu gia đã về.  

 

Hắn đứng ngay trưc cửa lớn, khoác áo choàng trắng bạc, dáng người cao lớn thẳng tắp.  

 

Ta mừng rỡ bỏ hết việc trong tay, lao về phía hắn.  

 

Người trước mặt tóc đen búi cao, kiếm mi hơi nhướng, chính là người mà ta đã thầm thích bao năm.  

 

Chỉ là đôi mắt ấy vẫn vô thần.  

 

Hắn mím chặt môi, khó khăn nói ra:  

 

"Trân nhi, phương trượng nói... mắt ta, ông ấy trị không được."  

 

Hắn cúi thấp đầu, giọng nói vẫn là sự lãnh đạm quen thuộc, nhưng lại chất đầy áy náy.  

 

"Ngài về là tốt rồi."  

 

Ta sững người, bảo không thất vọng là giả.  

 

Mũi ta se lại, gần một năm chữa trị, hắn đã phải chịu biết bao đau đớn.  

 

"Ngài về là tốt rồi."  

 

Thiếu gia đỏ hoe mắt, nhất thời nghẹn ngào, khẽ gật đầu:  

 

"Ừ, ta về rồi."  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Chúng ta không thèm tin lão hòa thượng trọc đầu đó!  

 

Một tên chuyên niệm kinh, biết cái gì mà trị bệnh cứu người?  

 

Sớm muộn gì, ta cũng phá chùa của lão, từng cái từng cái, đốt hết làm củi!"  

 

Ta đỡ hắn vào cửa, như những ngày xưa cũ.  

 

Chỉ còn gió thổi từng vòng trong sân.  

 

*

 

Tối hôm đó, ta lén lút trốn vào phòng thiếu gia, ngồi trên ghế lặng lẽ nhìn hắn.  

 

Hắn dò dẫm từng chút một, dường như đang làm quen lại với từng viên gạch, từng mảnh tường trong nhà.  

 

Bất ngờ, chân vấp phải bao tải, ngã mạnh xuống mép giường.  

 

Hắn xoa trán, khóe môi gượng cười cay đắng.  

 

Hắn ngồi bên mép giường, ta lẳng lặng nhìn hắn.  

 

Hắn khó khăn cởi từng lớp y phục, chỉ còn lại tấm áo trong mỏng nhẹ, thân hình gầy guộc mà cứng cỏi.  

 

Trong phòng chỉ có ánh trăng mờ nhạt, ta nhìn không rõ.  

 

Không biết, trong thế giới tối tăm của hắn, từng động tác phải chật vật đến mức nào.  

 

Nước mắt ta lặng lẽ lăn dài trên má.  

 

Lòng đau như cắt.  

 

Thật sự không thể chữa được sao?  

 

Năm tới, khi trời xuân lại ngập tràn cỏ xanh chim hót, ta phải làm thế nào để vẽ cho hắn một Giang Nam tràn ngập sắc xuân đây? 

 

08

 

Ngày ngày tháng tháng vẫn tiếp tục trôi qua.  

 

Năm thứ năm ở Giang Nam, tiếng tăm của Giang Nam An đã lan xa, chúng ta thuê một cửa tiệm bên bờ Tây con sông, phía sau có ba gian phòng nhỏ.  

 

Ta cố chấp bứng gốc cây quế từ nhà cũ sang đây, chăm chút suốt một tháng, cuối cùng nó cũng sống được.  

 

Thương nhân qua lại bên bờ sông nhộn nhịp không ngừng, các tửu lâu khắp nơi cũng đặt rượu và đồ nhắm của quán ta, thành thử hai chúng ta bận đến mức không có lấy một ngày rảnh rỗi.  

 

*

 

"Rượu quế năm nay bán rất chạy, hay là ủ thêm một mẻ?"  

 

Thiếu gia ngồi bên bàn của khách, ánh đèn leo lét, phản chiếu một bên gương mặt trầm tĩnh của hắn.  

 

Hắn có trí nhớ cực tốt, mỗi khi đóng quán, đều có thể nhớ từng khoản thu chi của ngày hôm đó không sai một li.  

 

Dưới ánh đèn mờ ảo, hắn sắp xếp sổ sách đâu ra đấy, ta nhìn mà không khỏi thầm thán phục.  

 

Đây vốn dĩ phải là dáng vẻ của hắn.  

 

Dù không thể làm Hộ bộ Thị lang, hắn cũng có thể thuận lợi kế thừa sản nghiệp của lão gia nhà họ Cố, trở thành một thương nhân lẫy lừng một phương.  

 

Ta cứ thế ngẩn ngơ ngắm hắn.  

 

"Trân nhi ngốc, muội có đang nghe không?"  

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Hắn hơi nghiêng đầu về phía ta.  

 

May quá, hắn không nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của ta lúc này.  

 

"Nghe chứ, nghe chứ! Năm sau là có thể dùng quế nhà mình rồi, đỡ phải qua Trương đại nương mua, ta ghét nhất phải đôi co với bà ấy."